Chương trước
Chương sau
Hoàng hậu nghiêng đầu liếc nhìn nàng, sau đó cũng không nói gì, cứ như vậy nhanh bước mà rời đi. Ly Thành đứng lên, phủi phủi áo nhìn Hàn Diễm, cúi người, mắt chăm chăm nhìn lên Vũ Lâu điện bên trên, hướng nàng nói nhỏ_”Là Vân hoàng hậu, tên tự là Vân Liên”
Hàn Diễm được Ly Bách thả xuống, che chắn phía sau lưng, bên phải, bên trái lại là tên hộ vệ cùng tiểu nha đầu Thi Thi, trước mặt lại là Ly Thành. Nữ nhân không khỏi liếc qua trái, nhìn qua phải, sau đó cười cười, cúi đầu phủi tay áo rồi xuất khăn tay lau bàn tay_”Ngay từ đầu không phải đã nói ta gặp đều sẽ biết bọn họ là ai sao. Chỉ là không nghĩ tới sẽ thấy được hai gương mặt quen thuộc kia. Ta đã nghĩ bản thân có hay không sẽ theo mệnh trời gặp được cố nhân, lòng có chút hào hứng”
“Cố nhân?”
Ly Bách khẽ chau mày, nhìn đỉnh đầu tiểu muội muội hỏi một câu vô chủ vô vị. Nhưng để đáp lại, nữ nhân chỉ cong mắt, ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó rất bình tĩnh mỉm cười_”Lên xe đi, ngươi không lạnh, nhưng ta lạnh”
Vũ Lâu điện, hoàng thượng vẫn đang tiếp tục việc phê duyệt tấu chương nhưng bỗng nhiên nét bút kia dừng lại. Người khẽ chau mày suy nghĩ rồi sau đó trực tiếp đặt bút xuống, thu tay, mang vẻ mặt thắc mắc nhìn qua Minh Cao
“Minh Cao, ngươi nói cho ta nghe xem, Tiểu Hiên nử tử kia là người như thế nào??”
“Thưa, vốn lúc trước đã nghe qua nàng ta có chút ngây ngô nhưng không nghĩ qua một hồi bệnh nặng kia lại thành ra hiện tại. Lúc nãy nhìn thấy nàng ta, thấy ánh mắt ấy, quả thật bỗng nhiên có chút tiếc nuối”
Trịnh Thắng không khỏi thở sâu, vẻ mặt đăm chiêu, giơ tay vuốt chòm râu mỏng_”Lúc trước có tình cờ thấy qua nàng ta nhưng không chú ý. Hiện tại trực tiếp gặp lại cảm thấy có chút đặc biệt, lại có chút muốn thân cận. Ngươi nói xem, ánh mắt, chính là ánh mắt. Rất không bình thường.Nó nhìn ta bằng một thứ cảm xúc rất lạ, một thứ ta chưa từng thấy. Ta không tin tâm trí nàng ấy chỉ là một hài tử”
[Nếu nói Tranh nhi nhìn ta bằng yêu thương, Vân hậu là ham muốn lấy lòng, Liễu phi như mong mỏi mà xa cách, Lam phi lại là bình thản còn Mục phi là vui mừng thì Ly Hiên kia lại thoáng qua ngạc nhiên rồi như là tiếc nuối, xót thương lại còn trân trọng...trước đây từng tiếp xúc hay biết được gì từ ta sao??]_Trịnh Thắng không khỏi nhu nhu trán mình, thần thái có chút mệt mỏi
“Nếu đã là như hoàng thượng nói, vậy thì sao nàng ta lại phải giả ngốc? Thứ gì khiến nàng ta giả ngốc? Hay giả ngốc sẽ được lợi hay tránh được điều gì chăng? Nhưng không phải thái y đã chẩn mạch cho nàng hay sao?”_Minh Cao một bên nhỏ nhẹ nói cứ như đang tự độc thoại cho chính mình nghe
Càng nói lại khiến Trịnh Thắng càng chau mày. Người chống trán, thở dài. Vừa định mở lời thì lại thấy có một tiểu thái giám lặng lẽ đi đến hướng người hành lễ, được người phất tay miễn lễ thì hắn liền nhanh chóng đi đến nói nhỏ gì đó bên tai của Minh Cao. Trịnh Thắng chau mày, chăm chú nhìn công công của mình.
Minh Cao nghe xong, gật đầu mỉm cười phất tay bảo người lui đi, sau đó hướng phía Trịnh Thắng, chắp tay giơ cao_”Thưa là tin tức điều tra từ Ly gia. Tiểu thư Ly Hiên quả thật từ sau khi tỉnh dậy thì khác lạ. Tình trạng sức khỏe cũng đặc biệt không ổn định. Còn về thần trí thì lại lúc tỉnh lúc mê. Lúc nói năng khó hiểu còn lúc thì thật sự như một ngốc tử”
“Ngốc tử, ngốc tử, ngốc tử”_vừa nói, Trịnh Thắng vừa vỗ bàn, lực đạo cũng ngày một mạnh theo âm điệu lời nói, đến cuối thì gần như là mắng. Nhưng mắng ai thì hắn không rõ_”Căn bản lần đầu tiên thấy ánh nhìn kia đã không phải ngốc tử. Chắc chắc nàng ta cùng Ly gia đang có điều giấu diếm”
“Vậy, thưa hoàng thượng, chuyện hôn sự của Ly tiểu thư và Lam vương, vẫn tiếp tục ạ?”
Trịnh Thắng mày chưa hề thư thả thì lại càng chau càng sâu, phất tay_”Không bàn, bỏ qua. Trẫm nghĩ không cần!. Trước kia là muốn xem chuyện giữa bọn chúng nên tùy theo ý mà thổi gió góp tí sức. Hiện tại nữ nhân kia, không cần lôi vào. Dù là ngốc thật hay ngốc giả thì đều không cần”
“Nhưng đã ban chỉ. Người cũng đã hứa tối nay sẽ đến Phượng Minh cung để cùng Vân hậu bàn chuyện hôn sự của đôi bên rồi. Chỉ e...”
Trịnh Thắng nghe xong liền giơ tay vỗ bàn, mày nhướn mày chau nhìn Minh Cao, chống hai tay lên bàn, rướn người tới một chút, chút tức giận nhưng lại có chút bông đùa_”Ngươi, ngươi theo trẫm bao năm mà nay gặp chuyện thế này cũng không biết sắp xếp sao hả??
Minh Cao nghe vậy liền có chút ngạc nhiên, sau đó lại kín đáo giơ tay, che miệng cười khúc khích, mắt đầy ý cười nhìn hoàng thượng_”Tội thần đã hiểu. Vậy tối nay người định bãi giá đến Vân Cư cung của Liễu phi, Nhã Vẫn cung của Lam phi hay là An Thụy cung của Mục phi??”
Người nhướn mày có chút đắn đo với ba sự lựa chọn được nêu ra. Đang có chút phân vân thì lại có một tiểu thái giám vào hành lễ, sau đó hướng Minh Cao nói nhỏ rồi cúi đầu lui ra ngoài. Minh Cao nhìn Trịnh Thắng, giơ tay che miệng mỉm cười_”Là Liễu phi. Người bảo nữ tì bên cạnh đến nói về việc vừa làm được vài món ngon, mong hoàng thượng bớt chút thời gian qua thưởng thức cùng nàng”
Trịnh Thắng thở dài chống cằm_”Minh Cao, ta cho ngươi nói”
Minh Cao ngẩn tò te ra nhìn Trịnh Thắng, sau đó lại cười cười_”Chính là nếu người đến, thần mạo phạm nghĩ Liễu phi sẽ đề cập đến chuyện hôn sự của Ly tiểu thư cùng Lam vương”
“Nói tiếp”
“Ơ...chính là”_Minh Cao nghiêm chỉnh, hướng Trịnh Thắng chắp tay, cúi người_” Thần còn nông cạn, chỉ có thể nghĩ đến đó. Mong hoàng thượng thứ tội”
Trịnh Thắng nhướn mày, giơ ngón trỏ chỉ Minh Cao, sau đó bật cười_”Được. Việc này ngươi không biết hay đã biết thì cũng không sao cả”_ông ta thở dài, sau đó hướng Minh Cao, nhướn mày hỏi_” Ta hỏi, Minh Cao ngươi có hay không biết hiện tại trong cung đang chia phe tạo cánh??”
Minh Cao vẫn tư thế hành lễ, rất nhanh mỉm cười cúi nhẹ người_”Giang sơn của người. Thiên hạ của người, vốn tất cả đều là của người. Người anh minh, sáng suốt, thần võ. Sao có thể có phe cánh tồn tại trong triều cục”
Người bật cười, lắc nhẹ đầu_”Nói theo ngươi thì cũng đúng. Bọn họ không chia phe chống đối ta. Mà là chia phe để phò trợ minh quân tương lai của riêng”
Nói đến đây ông ta lại thở dài, gật gù, nhìn tòa long ỷ của mình, vỗ vỗ thành ghế_”Cũng đúng thôi. Đều là hài tử của trẫm mà. Việc chia phe cánh không quá rõ ràng cũng không quá mập mờ cũng đủ để biết ai ủng hộ ai, một mặt vẫn là xem ta còn tồn tại. Đúng không?”_nói xong, ông ta lại nhướn mày, hỏi sang Minh Cao.
Minh Cao được hỏi, vẫn là mỉm cười_”Bệ hạ là đấng cửu ngũ chí tốn, là mặt trời của cả thiên hạ. Tất nhiên là sự tồn tại cao quý nhất giữa đất trời, làm cho con dân, thần tử đều phải phải thuần phục bên dưới”
Trịnh Thắng nghe xong mấy lời của Minh Cao, dù là vẫn biết hắn thích lươn lẹo, lời lẽ nịnh ngọt nhưng là vẫn khiến người nghe xong mà thoải mái trong lòng, bớt đi nghi ngờ của bản thân. Nhưng chưa được một khắc thỏa mãn với lời ca tụng kia thì mày rồng liền chau lại
Triều đình Đông Vũ gồm có hai thừa tướng. Một người quản lý ban văn, một người quản lý ban võ. Ngoài ra còn có sáu bộ và một thượng thư đứng đầu. Theo lẽ bình thường đứng đầu sáu bộ sẽ là hai người để tiện bề giúp đỡ cho hai thừa tướng nhưng bởi vì để bày tỏ thành ý với Vân hậu nên Trịnh Thắng đã cắt giảm để chỉ còn một người và người đó vẫn đứng dưới hai thừa tướng và chịu sự quản lý chung của hai người họ.
Nhưng ở tình hình mấy năm gần đây, Vân thượng thư trong triều đình, trong suy nghĩ của các thần tử chính là đang đứng ngang hàng cùng hai vị tả hữu thừa tướng cao cao tại thượng bên cạnh hoàng đế bệ hạ người. Người đó là Vân Minh, anh trai của Vân hậu.
Ngoài mặt thì trông như cả tả hữu đang cùng giải quyết chuyện chung của sáu bộ nhưng bên dưới thì Trịnh Thắng biết Vân Minh lại đang ngấm ngầm cắt đi từng đoạn dây để giảm bớt sự can thiệp của hai người tả hữu bọn họ vào công việc của sáu bộ để rồi sau đó nhờ muội muội Vân hậu của mình đến nói với Trịnh Thắng lập ra một tể tướng, người đứng trên tả hữu thừa tướng đương triều.
Hậu cung của Trịnh Thắng gồm một hậu, ba phi, chín tần và phần còn lại. Hắn từng có một hoàng hậu hắn yêu thương, sinh cho hắn hai đứa nhỏ. Nhưng sau đó đã qua đời cùng nam hài tử. Nàng ra đi để lại nữ hài hiện tại là Trịnh Thanh công chúa đang du ngoạn bên ngoài. Sau đó người lập Vân Liên lên làm hậu bởi người đó chính là thân muội muội yêu quí của Vân Tranh. Vân Liên chảy trong người dòng máu của Vân Tranh nên khiến Trịnh Thắng người luyến tiếc. Chỉ là khi Vân Liên sinh hài tử Trịnh Lương, người liền tấn phong hắn là Vân tam vương gia.
Sau đó người gặp Liễu Thanh qua sự giúp đỡ của Trịnh Yên trưởng công chúa, thân muội của người. Liễu thị giống Vân Tranh tiên hậu đến ngỡ ngàng. Lại thêm thần thái, cách đi đứng, nói cười của nàng cùng tiên hậu đều tựa như một người. Không lâu sau đó, người liền lập hài tử vừa sinh của Liễu Thanh, chính là Trịnh Hành lên làm thái tử.
Thế lực lúc đó chính là nghiêng hẳn về phía Trịnh Hành. Nhưng cán cân ấy lại ngày một nghiêng về Vân hậu khi Vân Minh, tổng quản thượng thư có những động thái ngầm muốn vươn lên kia cùng với Trịnh Lương tài năng ngất trời bên cạnh.
Vân hậu thì có Trịnh Lương là Vân tam vương gia và nhà ngoại là Vân Minh, tổng quản thượng thư sáu bộ chống lưng. Liễu phi có Trịnh Hành thái tử, sau lưng là tỉ tỉ kết nghĩa trưởng công chúa Trịnh Yên, thân muội muội của hoàng thượng và còn là thê tử của hữu thừa tướng Mộc Phong. Nói cho cùng, Liễu phi dưới sự sủng ái vô vàn của Trịnh Thắng lại thêm giúp sức của Trịnh Yên và được mang danh được hữu thừa tướng chống lưng. Ngay lập tức hình thành hai thế lực mạnh mẽ và có lực lượng nhất và cân bằng trong triều đình.
Trịnh Thắng đã rất tức giận khi nghe được tin Mộc Phong, hữu thừa tướng cùng muội tử hắn tin tưởng nhất lại tham gia vào việc tranh chấp vương vị của đám tiểu hài tử, đánh mất đi sự trung thành với đấng bề trên cùng tình thân máu mủ. Nên người đã không nghĩ nhiều, liền đồng ý việc Vân hậu đề nghị cho Lam vương cùng Ly Hiên nhà tả thừa tướng một cái hôn sự và nụ cười khinh thường.
Trịnh Thắng người hiểu rõ. Vân hậu hay tin hữu thừa tướng đứng về phía Liễu phi cùng Trịnh Hành liền mượn nước đẩy thuyền, tạo ra thế cục triều chính cân bằng ba phe, không cần phải ngày đêm lo sợ Ly tả thừa tướng sẽ vào tay ai, cũng không cần tốn sức câu kéo một tên tả thừa tướng trung quân ái quốc tuyệt đối với người về phe mình, vừa tạo được sự nghi ngờ của Trịnh Thắng đối với sự trung thành của Lygia
Lại vốn nghe phong phanh bên ngoài Trịnh Hạo Lam thất vương gia vốn chẳng yêu thích hay ngó ngàng đến Ly tiểu thư nên vậy lại càng hay. Cưới về là nổi nhục và với tính cách nóng nảy, luôn làm mà không nghĩ của Trịnh Hạo thì giết chết Ly Hiên, Ly gia một là yên lặng mà rút lui vì sự thật đã gã ngốc nữ vào nhà người. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Sống chết là do phu quân định đoạt.
Hai là Ly gia sẽ tức giận mà tìm phe cánh để trả thù. Lúc đó Vân hậu với tư cách mẫu nghi thiên hạ, Trịnh Lương tài năng, còn thêm tổng quản thượng thư thì còn sợ gì mà không kéo nổi hắn vào tay một cách dễ dàng và thế cân bằng của Vân hậu cùng Liễu phi sẽ liền bị chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thắng không khỏi chau mày. Vốn chẳng phải hắn có một hậu ba phi sao!. Vân hậu là một thế lực. Liễu phi là một thế lực. Nhưng mà Lam phi, mẫu phi của Trịnh Hạo đối với vấn đề này luôn luôn yên lặng, cứ như vậy bình thản trải qua những ngày trong cung. Không lẽ Vân hậu không nghĩ tới chuyện Trịnh Hạo không chiếm vương vị, cũng không giết Ly Hiên sao??.
Không, không đúng. Trịnh Thắng người vừa nghĩ ra mấu chốt liền đã quên rồi lại nhớ. Ly gia vốn nổi danh là tài ba nhưng lại cực kì thương yêu và nuông chiều tiểu nữ Ly Hiên kia, lại thêm một lòng phò tá người tại vị không màng phe cánh. Nếu như Ly Hiên nàng được bình an mà sống hết đời bên cạnh Trịnh Hạo nam nhân không màng chính sự thì Vân Hậu bớt được một mối lo mà Liễu Phi cũng dẹp được một ưu tư.
Nhưng bởi vì Trịnh Hạo là võ tướng, cũng nắm trong tay quyền lực. Nếu thật sự dùng Ly Hiên mà đứng lên thì sẽ tạo thành thế cục ba người cân bằng thì vẫn là có thể. Chỉ là việc này khá ít khả năng xảy ra bởi Trịnh Hạo cũng chẳng quan tâm đến triều chính, phe phái. Nhưng chỉ cần có người đánh động khiến Ly Hiên kia mất mạng thì khả năng Ly gia quay lưng với Trịnh Hạo mà nhờ vào Vân hậu hoặc Liễu phi là có thể tính tới. Thậm chí còn cao hơn khả năng Ly gia phát hiện người giết Ly Hiên không phải Trịnh Hạo rồi sau đó vì hắn dốc sức mở đường để tìm kẻ thù hại con, vu oan cho Trịnh Hạo.
Lại nói với tính tình nông nổi của Trịnh Hạo thì dù giết hay không giết thì hắn vẫn khó mà thoát tội nếu như Ly Hiên thật sự chết.
Trịnh Thắng càng nghĩ mày càng chau, gõ nhẹ trán bằng ngón trỏ rồi lại nhìn Minh Cao, mở lời sau một thời gian dài im lặng_”Ly gia kia có cử người bảo vệ tiểu nhân nhi kia không??”
Nói đến đây, ông lại nhớ đến Ly Hiên với vẻ mặt ngây ngô lúc xem ông là trân bảo, sờ không dám sờ chỉ dám ngắm mà không khỏi buồn cười, tâm tình cũng thả lỏng theo
Minh Cao nhìn người, mỉm cười gật đầu_”Thưa có. Chỉ là vẫn chưa điều tra lai lịch của những người đó”
“Ly gia là quan văn, lại thêm tên Ly Bách luôn một mặt thờ ơ lạnh nhạt với quốc gia chính sự chỉ thích tìm vui kia. Ta thật không an tâm. Mau đi sai người điều tra”_ông thở dài nhẹ nhõm, tay vỗ nhẹ thành ghế_”Ta là người kéo nàng ta vào chuyện này, cũng nên có chút trách nhiệm bảo vệ, đúng chứ?”
“Vâng. Bệ hạ thương dân như con, luôn một lòng nghĩ đến lợi ích chúng dân, rất đáng quý. Thần sẽ lập tức đi ngay”_Minh Cao cúi người lui bước, vừa xoay người thì bị gọi lại
“Minh Cao”
“Vâng”_Minh Cao cúi người, chắp tay ra che trước mặt chờ lệnh Trịnh Thắng
Trịnh Thắng người phất tay, nhếch môi cười, nhướn mày nho nhỏ nói_”Tối, đến An Thụy cung. Trẫm muốn xem Trịnh Duệ”
Minh Cao mỉm cười đáp_”Vâng”_rồi nhẹ nhàng rời đi.
Phượng Minh cung hiện tại bao trùm một bầu không khí im ắng, lạnh lẽo, thâm trầm vô cùng. Vân hậu ngồi đấy, chau mày nhìn đến Trịnh Lương ngồi trên tháp thượng, cách người một cái bàn bên kia mà không khỏi có chút khó chịu_”Lương nhi, con nói xem, phản ứng của hoàng thượng như vậy là làm sao??”
Trịnh Lương dáng người đoan chính, nhướn mày, nhìn qua thân mẫu bên cạnh, mỉm cười đến híp mắt nhưng lại chầm chậm giơ ngón trỏ che miệng_”Mẫu hậu, lời này nên nói nhỏ. Nhi thần đã hiểu ý tứ của phụ hoàng. Người từ giờ đừng bàn đến chuyện hôn sự của Ly tiểu thư cùng Lam vương nữa”
Vân Liên nghe vậy liền có chút nôn nóng, tò mò định mở miệng hỏi thì lại không dám lên tiếng khi thấy nhi tử lại giơ ngón trỏ lên miệng hắn bảo yên lặng
“Mẫu hậu, hôm nay ở Vũ Lâu cung có giúp Lương nhi nghe được tin gì không??”_Trịnh Lương rất nhỏ nhẹ, êm ái, điềm tĩnh hỏi lại người mẫu hậu luôn thích nôn nóng này của hắn
“Người bảo tiểu ngốc qua kia là ngọa hổ tàng long, ánh mắt bình thường là của kẻ ngốc nhưng sẽ có lúc mà ánh ra tinh quang”
Trịnh Lương gật gù, mỉm cười nhìn về phía trước_”Phụ hoàng luôn nhìn người rất đúng”
Vân Liên nghiêng người tựa vào gối kề bên cạnh, bĩu môi_”Ả chân chính là một ngốc tử. Gặp ta liền vô phép vô tắc, còn ngu ngốc mà gọi một Thanh, hai Thanh. Lương nhi không nhớ lời đồn lúc ả ta gặp Lam vương sao??”
Trịnh Lương gật đầu, vẫn cười cười_”Đã nghe qua”
Vân thị liền bĩu môi bồi thêm một câu_“Chân chính là một đứa ngốc”
Hắn bỗng nhiên nhếch môi cười nhưng rất nhanh liền trở lại mặt cười thường trực, cùng nụ cười bình thản trên môi_”Mẫu hậu tin câu ngốc tử có ngốc phúc không??”
Vẫn Liên tròn mắt kinh ngạc nhìn sang hài tử luôn làm mình bất ngờ này, rất tự nhiên lắc đầu_”Không”
“Lương nhi cũng thế”
Ở Vân Cư cung, dưới một tiểu viện của Liễu phi lại là một bầu không khí nhẹ nhàng, thanh nhã phảng phất hương hoa cỏ. Liễu Thanh nâng ca gỗ nhỏ tưới cây cảnh theo sau là nữ hầu xách nước ấm. Nàng mỉm cười, bình thản hỏi_”Sao vậy?? Trông có vẻ đang khó chịu”
“Hài nhi ổn”
“Thật chứ?”_Liễu Thanh mỉm cười xoay người nhìn Trịnh Hành nhàn nhã ngồi bên ghế đọc sách rồi lại tiếp tục công việc chăm sóc cây kiểng của mình
“Mẫu phi, phụ hoàng sẽ không qua đây đâu”
Liễu Thanh chợt dừng tay, nhưng sau đó vẫn tiếp tục tưới cây_”Ta vừa sai người đi báo người hoàng thượng vừa làm vài món. Chắc chắn người sẽ đến”
“Theo như hiện tại, phụ hoàng người chắc chắn sẽ đến An Thụy cung”
Lời vừa dứt thì cũng là lúc Liễu Thanh ném ca gỗ nhỏ trong tay ra xa, nắm tay xiết lại mắt vẫn thản nhìn nhìn vào cây nhỏ xinh đẹp trước mặt. Trịnh Hành nhìn đến, gấp lại sách đặt sang một bên, thong thả đến bên cạnh mẫu phi của mình, vươn tay nâng lên chậu cây nhỏ trước mặt nàng, hạ mắt nhìn xuống_”Người chưa từng nghĩ ra à. Người không ảnh hưởng hay không dính dáng đến chuyện của Ly gia kia cũng chỉ có Mục phi. Đương nhiên với bản tính ngại phiền phức của phụ hoàng thì chắc chắn người sẽ đi đến nơi không liên quan rồi”
Liễu Thanh nghe xong, giơ tay đẩy rơi chậu cây trên tay Trịnh Hành xuống, sau đó giơ tay kia tắt hắn một cái thật mạnh_”Vô lễ, sau ngươi có thể nói lời khích bát với bản cung như vậy. Chuyện này đều do Vân hậu nữ nhân kia bày ra rồi làm rối loạn. Ta và ngươi vốn chẳng dính dáng gì đến. Tại sao hoàng thượng người lại không đến với ta mà lại đến với phụ tử ngốc nghếch kia”_rồi sau đó nàng lại nhanh chóng vươn tay xoa nhẹ má hài từ, rưng rưng, cuốn quýt nói_”Trịnh Hành, con là thái thử, là thái tử mà đúng không? Hài tử ngoan sẽ làm theo lời mẫu phi chứ?”
Trình Hành vô cảm nhìn đến mẫu phi của mình, vươn tay chạm má nàng_”Làm theo”
“Vậy Hành nhi của mẫu phi sẽ ngồi vào hoàng vị chứ?? Sẽ làm hoàng đế chứ??”_Liễu Thanh có chút gấp gáp lại có chút nức nở mà nhìn lên hài tử cao hơn mình, tay vô thức mà bấu chặt vào cánh tay cường tráng của hài tử
Trịnh Hành vuốt tóc nàng, vẫn như cũ không cảm xúc_”Sẽ. Sao đó sẽ giúp mẫu phi đến bên cạnh ông ta, giúp người tìm ông ta. Được chứ??”
Liễu Thanh nghe vậy liền mỉm cười hạnh phúc, gật đầu_”Đúng vậy, Hành nhi sẽ giúp mẫu phi đạt được nguyện vọng mà. Bởi vì Hành nhi là hài tử của mẫu phi. Là người mẫu phi yêu nhất. Mau, vào trong nha, ta nấu rất nhiều món cho tiểu thái tử của ta”
Trịnh Hành nhìn theo bộ dạng vui vẻ bất chợt của Liễu thị rồi lại nhìn sang một bên tay vừa bị nắm chặt của mình, rồi lại nhìn đến nữ nhân đang mỉm cười bưng mấy đĩa thức ăn đặt xuống bàn mà chậm rãi tiến tới.
Trịnh Hạo đến, nhanh nhẹn hành lễ với mẫu phi Lam Tề của hắn. Lam thị vui mừng, nhẹ nhàng đi đến nâng hài tử dậy, mỉm cười_” Trịnh Hạo đến thăm mẫu phi”
“Thứ lỗi cho Trịnh Hạo không thường đến thăm người”
“Đứa nhỏ này, còn hành lễ cái gì! Mau vào trong, ta cứ chờ con mãi”
Trịnh Hạo nhìn đến mẫu phi vui vẻ mà không khỏi buông bỏ cứng nhắc, có chút mỉm cười theo sau Lam thị vào trong.
Lam Tề đem ra áo khoác mình mới làm xong, mỉm cười ướm thử lên người hài tử_”Hạo nhi, có thích không? Mẫu phi làm cho con”
Trịnh Hạo cầm áo, chăm chú xem, vuốt lên mặt vải, nhìn mẫu phi mình bày ra vẻ mặt người lính nghiêm túc, cứng nhắc_”Đẹp”
“Ngại cái gì! Hay là Hạo nhi chê áo mẫu phi may??”
“Không, thật sự rất đẹp. Hạo nhi nghĩ sẽ để dành, không mặc”
“Đứa nhỏ này!. Đừng tưởng ta không biết bên ngoài con có bộ mặt, dáng vẻ khác đến mức nào. Nhất là với nữ tử. Đừng có mà hù dọa bọn họ”
“Hài nhi không có. Thái tử hoàng huynh, không phải mới chính là bộ mặt người nhìn người sợ hay sao! Ngay cả đứa nhỏ vừa thấy huynh ấy cũng liền khóc thét lên!”
“Con cái gì cũng so sánh được cả. Sao lúc nào cũng như hài tử vậy! Chừng nào mới trưởng thành đây?”
Trịnh Hạo yên lặng xếp lại áo khoát đặt qua một bên, sau đó nhìn đến mẫu phi của mình_”Người sống có tốt không??”
Lam thị mỉm cười, gật đầu_”Rất tốt, rất tốt. Hạo nhi, nghe nói mấy hôm trước con vừa gặp tiểu Hiên”_nói đến đây bà liền có chút lo lắng nhìn Trịnh Hạo_”Đứa nhỏ vẫn khỏe chứ?? Con sẽ không làm gì nó chứ!”
Trịnh Hạo nhìn Lam Tề rồi lại quay đầu đi, cười khẩy_”Khắp nước đều đã biết, Ly gia có một nữ ngốc tử, không ai khác chính là Ly Hiên, nữ hài của Ly Thành, tả thừa tướng danh tiếng lẫy lừng. Hài nhi có thể làm gì nàng ta đây?”
“Sao lại là ngốc tử! Trước đó vẫn còn tỉnh táo mà!”
“Việc này hài nhi không rõ, chỉ biết nàng ta phát bệnh. Vậy thôi”
“Hạo nhi...”
“Vâng mẫu phi”
“...”_Lam thị có chút khó nói, cứ nhìn Trịnh Hạo rồi lại nhìn xung quanh, sau đó nắm tay hắn, vỗ vỗ nhẹ_”Ly Hiên là một nữ tử tốt”_Làm Tề nhìn gương mặt tỏ rõ sự khó chịu của Trịnh Hạo mà không khỏi thở dài, mỉm cười_”Chỉ sợ là con không có duyên với đứa nhỏ thôi”
“Mẫu phi, sao người hà tất cứ muốn nàng ta phải gã cho con??”
Bà vẫn cười nhẹ nhàng, nhìn ra ngoài sân_”Ly Hiên lúc trước và bây giờ đều là những người con cần. Một người yêu con, một người sẽ vì con mà gây dựng cơ đồ. Nhưng hài tử ngốc của ta cứ mãi né tránh người ta. Đã phủi tay đi mất rồi”_nói đến đây, Lam thị lại lắc đầu nhìn trở lại Trịnh Hạo_”Sao con cứ phải giữ chấp niệm với tiểu Hiên như vậy? Không sợ Ly Bách giận à?”
“Hài nhi vốn không cần, yêu ghét rõ ràng. Vả lại chuyện con làm không cần giấu diếm, Ly Bách là huynh đệ không phải loại nữ nhân cứ đeo bám kia. Không sợ. Nhưng mẫu phi, người nói người trước kia và bây giờ là có ý gì??”
Lam thị bị hỏi đến đây thì chỉ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào vai của Trịnh Hạo sau đó lại có chút không nở liền chuyển qua nắm lấy tay áo hắn cùng ngón cái khẽ xoa nhẹ mặt vãi_”Hạo nhi, hiện tại chỉ có thể nói với con, sắp tới ta chỉ mong con sẽ giữ được bình tĩnh, không được nóng vội. Con và Ly Hiên, còn có hôn sự kia sẽ không bao giờ xảy ra đâu”
Trịnh Hạo bất ngờ nhìn mẫu phi tài ba của hắn, người luôn nói trước với hắn những việc chính xác đến một cách khó hiểu mà không khỏi khó chịu trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.