“Được rồi, tôi biết cậu muốn gì rồi!” Trương Hiểu Ba đột nhiên lớn tiếng kêu. Thế là, Âu Dương Tấn dùng một loại ánh mắt qua kính hiển vi soi hồng cầu nhìn cậu.
“Cậu trước hết buông tôi ra đã, tôi nhanh chóng sẽ cho cậu.” Trong lòng Trương Hiểu Ba nghĩ cách, bày ra một vẻ tươi cười dỗ dành Âu Dương Tấn.
Ánh mắt Âu Dương Tấn rõ ràng không hề tin tưởng, thế nhưng dưới nụ cười cứng ngắc khăng khăng của Trương Hiểu Ba, cuối cùng cũng chậm rãi buông tay.
“Vậy, cậu trước hết nhắm mắt lại.” Trương Hiểu Ba lùi ra sau một bước, cách Âu Dương Tấn xa một chút.
“Vì sao?” Âu Dương Tấn không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.
“Vì… Vì nhắm mắt rồi mới có hiệu quả bất ngờ nha!” Trương Hiểu Ba qua loa lấy một lý do có lệ với y.
Ánh mắt Âu Dương Tấn rất quái lạ, hơn nữa nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
“Được rồi. Bây giờ ngoan ngoãn đứng ở đây không được nhúc nhích, có nghe thấy không? Cậu không được chuyển động đâu đấy.” Trương Hiểu Ba vừa nói, vừa vươn tay huơ huơ trước mắt Âu Dương Tấn, kiểm tra y có thật là đã nhắm mắt rồi hay chưa.
Âu Dương Tấn cư nhiên thật sự không nhúc nhích, cũng không có mở mắt.
Thực tốt rồi… Trương Hiểu Ba thở sâu một hơi. Trời biết tên này lại lên cơn thần kinh gì, cuối cùng cũng tạm thời lừa được y, tim vẫn còn đập rộn dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, bờ vai cũng thả lỏng mà hạ xuống.
“Trương Hiểu Ba?”Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-ngoai-hanh-tinh/199565/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.