Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
"Bác sĩ, thế nào? Thế nào rồi?"
Ngô Đại Hải còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân trên người, trông thấy bác sĩ đi ra thì lập tức xông lên hỏi.
Bàn tay mập mạp của anh nắm lấy bả vai bác sĩ mà lay, khiến vị bác sĩ già gầy yếu xấp xỉ sáu mươi này lảo đảo.
Không trách anh Ngô mập lo lắng như vậy được. Anh đã biết đại khái tình hình vừa rồi, không kể quan hệ thân thiết với Lương Xuyên thì nguyên do chính mà hắn gặp phải tập kích này cũng chính là vì bị vạ lây từ chuyện của mình. Ngô Đại Hải hận không thể nằm trong phòng cấp cứu kia, còn hơn là phải đứng ngoài này không ngừng áy náy như hiện giờ.
"Tình huống bệnh nhân không tốt cho lắm. Vết thương sau lưng rất nghiêm trọng, lại còn mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại mạng sống cho cậu ta, nhưng mà..."
"Nhưng gì?" Ngô Đại Hải kêu lên: "Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, chú không thể nói thẳng một lèo ra hết hay sao?"
"Nhưng mà có lẽ trên hung khí kia còn bôi thêm một thứ gây tê liệt gì đó, cụ thể là gì thì chúng tôi còn chưa phân tích ra. Thứ đó đã ngấm vào trong người bệnh nhân. Theo tình huống bây giờ, nếu may mắn thì có lẽ một hai ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại được. Còn như không may... có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa."
"Vĩnh viễn không tỉnh lại được?" Ngô Đại Hải ngây ngẩn cả người, "Biến thành người thực vật?"
Bác sĩ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-dia-nguc/1818507/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.