Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Ngô Đại Hải đích thân lái xe chở Tần Đào đến tiệm của Lương Xuyên lúc 14:00. Cô ấy tiều tụy rõ rệt, mặt tái mét, môi trắng bệch, nhưng tâm trí vẫn còn thanh tỉnh. Vừa vào trong tiệm, Tần Đào nhìn ngay cố vấn Lương bằng một ánh mắt van nài.
"Nghỉ ngơi trước nhé, anh dẫn em ấy lên lầu đi." Lương Xuyên nói với Ngô Đại Hải như thế.
Anh ấy nhíu mày, bỗng có cảm giác mình là một kẻ điều đào cho khách, rồi tự dưng nhớ lại hình ảnh trong mấy bộ phim người lớn kia. Ngô Đại Hải lắc đầu, tự chửi thầm, lúc nào rồi mà còn ảo tưởng nữa.
Khi Ngô Đại Hải dìu Tần Đào lên lầu, Lương Xuyên gõ nhẹ lên quầy một cái. Phổ Nhị đang ngủ trưa, bèn ngẩng đầu lên một cách khó chịu.
Lương Xuyên chỉ tay lên lầu.
"Meo!"
Phổ Nhị gục mặt xuống, vờ như không nghe thấy.
"Đi đi." Lương Xuyên lại nói.
Lúc này, Phổ Nhị bèn giận dỗi đứng lên, nhìn Lương Xuyên một cách bất mãn, rồi mới chịu vọt lên tầng trên.
"Mẹ kiếp, con mèo này gấp đi đầu thai à?"
Sau khi sắp xếp cho Tần Đào nằm nghỉ tại phòng của Lương Xuyên, Ngô Đại Hải đi xuống, trùng hợp bị Phổ Nhị chạy lên dọa giật mình.
"Lúc anh đi đầu thay, có lẽ sẽ gặp được nó đấy." Lương Xuyên vừa sắp xếp lại hàng áo liệm tại quầy, vừa nói.
Ngô Đại Hải cũng không hiểu ý ngầm của Lương Xuyên, bèn ngồi xuống ghế, nói bằng giọng bất đắc dĩ:
"Nhóc Xuyên, em nói xem, có phải bị "hù dọa" đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-dia-nguc/1818502/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.