Sau khi nổ tung điện thoại Thẩm Trạch Đồng liền khóa lại cửa thư phòng hỗn loạn, không hề gửi gắm hi vọng vào tay nghề thủ công của mình. Mùa đông trời tối sớm, ngoài phòng sớm đã đen kịt một màu, mọi người không có nến chỉ có thể dùng bật lửa miễn cưỡng thấy rõ đồ đạc linh tinh rồi mượn nước tích tụ trong ống nước mấy tháng đun sôi để rửa ráy.
"Ngủ cả buổi chiều rồi, anh còn mệt không?" Tây Tư Diên chạm vào ngón tay của Tiêu Tê dưới lớp chăn bông, ngay sau đó tay anh được người bên cạnh nắm chặt lấy, chăn bông lâu không phơi nắng đã tích bụi nên cả hai người chỉ cởi áo khoác rồi cùng đi nằm.
"Em muốn mời anh làm...?" Tiêu Tê cười chà mạnh lòng bàn tay vào tay của Tây Tư Diên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, "... Anh mau ngủ đi." Tây Tư Diên nhắm mắt lại, anh nghe thấy tiếng quần áo ma sát, Tiêu Tê luồn cánh tay qua cổ anh muốn Tây Tư Diên gối lên vai mình ngủ.
"Em không có thói quen như vậy." Tây Tư Diên lại mở mắt dù không thể nhìn thấy gì, Tiêu Tê nghiêng người không để ý sự phản đối của Tây Tư Diên ấn đầu anh lên vai mình, "Vậy em phải nhanh chóng làm quen thôi, anh muốn gần gũi với em... Về sau sẽ còn gần gũi hơn nữa."
Tây Tư Diên nào biết Tiêu Tê đang yêu sách gì, nhưng anh hiểu rõ tính người này, hắn có thể quấy rầy anh cả một đêm.
"Trước đó chúng ta cứ ở lại đây chờ bốn năm hôm, Sở Học Dung đánh trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dang-vo-so-hai/352853/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.