Vương Anh sắp bị doạ cho ói ra, tâm trạng hỏng bét khóc lớn gào thét: "Mẹ anh ta giờ còn ngủ được à, anh ta đúng là cái đồ con lợn!!"
Cao Sổ đang ngồi một bên xem xét mắt cá chân xanh tím sau khi bị hòn đá bắn trúng của mình nghe vậy không nhịn được ha ha ha cười rộ lên, không ít người cũng cùng trộm vui mừng. Tây Tư Diên lấy tay giả vờ che lỗ tai Tiêu Tê rồi thở dài, nghiêm mặt đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: "Anh ấy nhát gan sợ máu, tự lừa mình dối người ngủ đi sẽ không sợ nữa."
"... Trước đó anh ta nói mình sợ tối cũng là thật à?" Cao Sổ không tin mấy cái lời xàm xí này, có lẽ bộ dạng lúc thì mạnh mẽ lúc thì yếu đuối của Tiêu Tê cũng khiến anh ta không thể đoán được, "Không chỉ say xe, say máy bay, còn không dám một mình đi nhà xí?"
Tây Tư Diên hờ hững nhìn anh ta, Cao Sổ lại đế thêm hai câu "Cả ngày nghi thần nghi quỷ, cứ như con sóc bị dọa đến tâm thần phân liệt." "Ngủ cũng phải nằm cạnh người giỏi mới an lòng, ban đêm không dám nhắm mắt cũng chỉ có thể ngủ bù vào ban ngày". Tây Tư Diên sẽ gật đầu nếu có chuyện lạ xảy ra, trong tình huống Tiêu Tê còn chưa biết gì thì hai người này đã đội cho hắn cái danh "một đóa Bạch Liên hoa mảnh mai giữa đời thường".
※
"Đội trưởng." Đội phó vội vội vàng vàng ngăn lại Thẩm Trạch Đồng vừa mới tắm xong chuẩn bị quay về kí túc xá, "Cù lão nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dang-vo-so-hai/352780/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.