Tên lùn bên cạnh còn đang phân cao thấp với Vương Anh năm lần bảy lượt muốn tiếp lời đều bị Vương Anh xị mặt lờ đi, khi bị giam giữ quan hệ của họ cũng tạm được, cùng ngửa đầu bốn mươi lăm độ há miệng uống nước mưa đọng trên vách đá, hợp lực bắt một con chuột trong hang, mặc kệ cái bệnh dịch hạch mà tranh nhau ăn tươi nuốt sống.
Thịt chuột tanh hôi buồn nôn, khi ăn vào miệng chỉ muốn nôn ra nhưng đợi đến khi dòng máu ấm nóng chảy vào thực quản họ bỗng nhiên có một loại cảm giác vui sướng khi mình còn sống.
Vương Anh oán giận tên lùn vạch trần mình nhưng cũng hiểu đây không thể gọi là phản bội, cậu ta che giấu tin tức bản thân có khả năng biến dị thì cũng yếu đuối đáng thương đến nực cười chẳng kém là bao, bạn bè đâm một dao ngay lúc cậu ta yếu đuối nhất âu cũng là tự làm tự chịu.
"Được rồi Vương Anh, không phải chỉ sợ bóng sợ gió một lúc thôi à, đừng có giận như con gái nữa." Tên lùn cũng rất rộng lượng, "Không thì lần tới tôi cũng cho phép cậu thấy tôi chết không cần cứu được chưa."
"Mẹ nó còn muốn tôi cứu cậu à?! Tôi còn chưa giết cậu là may lắm rồi!" Vương Anh tức giận vẩy sạch chym nhỏ rồi cất vào trong quần, cậu ta trừng mắt lạnh lùng lườm một cái rồi quay về.
"Ôi chao ôi chao!" Tên lùn còn chưa tiểu xong, ở phía sau gọi, "Vương Anh! Ban đầu bị thương không nói là cậu sai rồi, cậu còn —— "
"Tôi còn? Còn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dang-vo-so-hai/352779/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.