Đồ ăn họ mang tới đã là tất cả đồ dự trữ, nhưng phân phát cho những người bên phía chị Lam vẫn không đủ nhét kẽ răng.
Tiếp tế của Cù lão gia tử còn đang ở trên đường, máy bay trực thăng mục tiêu quá lớn nhưng số người đưa đi lại có hạn, ông phái một đoàn xe vào trong núi tới đón người.
Trong sơn động có rất nhiều bệnh nhân bị thương, còn có một ông lão nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi lung lay vịn tường đi ra, nhìn thấy đồ ăn được mang ra ngoài còn không ngừng cảm tạ nhóm Tiêu Tê.
Bánh mì thực sự không đủ chia, chị Lam quyết định nấu một nồi canh rau dại, cho bánh mì vào nấu nhão ra rồi chia cho mọi người uống, Tây Tư Diên và Tiêu Tê đều nói vừa nãy đã ăn ốc rồi nên không đói, từ chối phần họ đưa tới, người đàn ông vốn còn định nhận một bát nhưng nghe vậy không thể làm gì khác hơn là cũng nói không cần.
Lượng ăn của Tiêu Tê rất lớn, Tây Tư Diên có thể đảm bảo chỉ cần có đầy đủ lương thực hắn có thể ăn từ sớm đến tận lúc đi ngủ, bốn người họ có thể coi như sống tốt trong thời buổi tận thế, lúc thường cũng không thiếu lương thực, lượng cơm của Khỉ Ốm và Lưu Huy ăn còn nhiều hơn trước tận thế nửa lần, bọn họ đều từng nói no rồi không ăn được nữa, chỉ có Tiêu Tê trái sờ phải đụng hết chỗ cơm nước còn lại, nhìn thấy cái gì cũng phải nhét vào miệng, cứ như giấu công tắc trong dạ dày ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dang-vo-so-hai/352772/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.