Nhóm người Giang phủ rời đi với vẻ mặt phức tạp.
Ôn Bạc Tuyết ho khan vì sặc nước ngọt, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu và Yến Hàn Lai đi tới, sắc mặt càng đỏ hơn.
Nguyệt Phạn hơi chột dạ: “Hai người tới khi nào vậy?”
“Cách đây không lâu.”
Tạ Tinh Diêu biết da mặt bọn họ mỏng, cho nên cố ý đổi chủ đề: “Giang phủ nghi ngờ chúng ta đến từ tiên môn, may mà sư huynh và sư tỷ phát hiện động tĩnh, cố ý diễn trò, nên chúng ta mới có thể rửa sạch hiềm nghi.”
Lời nói của nàng một công đôi việc, vừa xua tan sự xấu hổ của Ôn Bạc Tuyết, đồng thời nói dối Yến Hàn Lai, giải thích cho động tác kỳ lạ vừa rồi.
Nói xong, nàng chuyển tầm mắt: “Ta vốn định truyền âm cho hai người, nhưng có người đè lại.”
Trong lời nói ẩn chút ý dò hỏi, Yến Hàn Lai bất thình lình bị nhìn thẳng, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Nếu ta không đè lại, Tạ cô nương muốn chờ người nhà họ Giang phát hiện ra sao?”
“...... Người nhà họ Giang?”
“Giác quan của linh hồ rất nhạy bén, bà ta đã gieo chú nhìn trộm lên người cô, một khi thôi động linh lực, tất sẽ lộ tẩy.”
Nàng hoàn toàn không biết mình dính chú từ khi nào.
Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Sao huynh biết ta muốn truyền âm?”
Đối phương cười một tiếng: “Tạ cô nương còn có thể nghĩ ra biện pháp cao siêu gì sao?”
Đây là thầm trào phúng suy nghĩ của nàng nông cạn.
Tạ Tinh Diêu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-da-tinh-lai/3314961/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.