“Chuyện gì vậy?”
Một giọng nữ đột ngột vang lên phá tan sự yên tĩnh, Giang Thừa Vũ nhanh chóng đáp lại: “Không có gì. Nàng thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Nữ tử vừa lên tiếng, chắc chắn là Bạch Diệu Ngôn.
Sau khi cả nhà bị giết sạch, chẳng những không truy cứu thù giết cha giết mẹ, mà còn muốn thành hôn với Giang Thừa Vũ, Tạ Tinh Diêu không thể hiểu nỗi mạch não của nàng ấy, thế là nàng cẩn thận không nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe.
“Ừm.”
Bạch Diêu Ngôn cân nhắc đáp, giọng nói uyển chuyển ôn hòa: “Đêm qua ta lại mơ thấy Bạch phủ?”
“Nàng vẫn không thể buông bỏ sao?”
Giang Thừa Vũ khẽ thở dài: “Yêu tộc làm hại người nhà của nàng, ta cũng rất bất ngờ. Chẳng lẽ bởi vì ta cũng là yêu, nên trong lòng nàng nảy sinh khúc mắc?”
“Không phải!”
Bạch Diệu Ngôn ho nhẹ vài tiếng: “Ta, ta chỉ mơ thấy chàng đứng trong Bạch phủ, người đầy máu…… Ta biết đây chỉ là ác mộng, nhưng mà……”
Chỉ là ác mộng?
Tạ Tinh Diêu thầm nhíu mày, rõ ràng là Giang Thừa Vũ dẫn yêu ma vào Bạch phủ, gây ra mầm tai họa, cũng chính hắn ta, “kẻ cuồng dại”, đâm Bạch Diêu Ngôn một kiếm chí mạng mà.
Nàng cảm thấy kỳ lạ nên vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hàn Lai một chút.
“Có lẽ hắn ta đã giở trò với hồn phách.”
Hắn liếc mắt một cái thì đã nhận ra hàm nghĩa của ánh mắt này, thản nhiên đáp lại: “Bạch Diệu Ngôn được Giang Thừa Vũ hồi sinh, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-da-tinh-lai/3313222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.