Ngoan ngoãn trở thành chó ngoan phục vụ dưới háng hắn.
Bạch Giang Xuyên hưởng thụ miệng cô phục vụ, tuy rằng không sướng bằng thao phía dưới, nhưng được độ ấm trong khoan miệng cũng không kém, nước miếng liếm ướt côn thịt, so với phía dưới còn nhiều nước hơn.
Vỗ đầu cô nói, "Không biết dùng đầu lưỡi sao? Liếm nó, cắm trong miệng còn chưa đủ sâu. Em phải học cách hầu hạ nó cho tôi."
"Ưm, ưm chủ nhân."
Côn thịt bị cô ăn dính đầy nước miếng óng ánh, vươn đầu liễm liếm quanh gân xanh, vài giọt tinh dịch chảy ra từ mã mắt được cô nuốt xuống, dù sao đều phải ăn hết, cô cũng không muốn ôm bất kì hy vọng gì.
Côn thịt được cô chứa trong miệng thoải mái đến rạo rực, Bạch Giang Xuyên không nhịn được đem đầu cô kéo xuống nuốt vào toàn bộ côn thịt, Lật Thế bất ngờ không tìm đề phòng, da dày đau xót muốn nôn hết ra.
"Con mẹ nó! Thật thoái mái, thích ăn côn thịt lắm đúng không? Mau ăn hết đi!"
Cơ hồ đem nguyên cây xuyên vào, Lật Thế khó chịu trở mặt khinh bỉ, hắn lại làm như không thấy, tiếng cười như ma quỷ, cổ họng Lật Thế bị đâm chọc đến biến dạng.
"Tê."
Bạch Giang Xuyên đúng lúc đem cô buôn ra, Lật Thế quỳ rạp trên mặt đất ho khan, trong miệng truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, cổ họng đau rát, chỉcần cô nói chuyện miêng như bị xé rách truyền đến đau đớn.
"Quỳ lên, liếm tiếp!"
Lật Thế không bằng lòng, kiềm nén đau đớn, tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217271/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.