Không có sự cho phép của tôi, cậu không thể đi bất kỳ đâu!.
Chuyện này… Hình như trở nên khó hiểu…
Theo một tiếng ra lệnh của Hàn Thiệu Lẫm, cậu lại không bị đuổi đi, trái lại còn bị mang về Hàn gia nơi cậu vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có thể trở lại nữa.
Duẫn Hạo cảm nhận được sự bất an sâu sắc đối với tình cảnh hiện nay.
Ngày đó, cậu tưởng rằng nhất định sẽ bị mắng to một trận sau đó bị đuổi đi, vậy mà Hàn Thiệu Lẫm lại cho cậu một câu nói này… Xem như là cảnh cáo sao?.
Trừ lần đó ra, Hàn Thiệu Lẫm cũng không nói tới chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía cậu cũng không có thay đổi gì.
Ngoài ra, hiện tại toàn bộ Hàn gia cũng chỉ có hai người bọn họ, đối tượng duy nhất có thể bàn bạc là Hàn Thiệu Liêm đã vào một ngày nào đó cùng trợ lý Hà bị Hàn Thiệu Lẫm đột ngột phái đi công tác. Còn cậu cũng bị hạ một mệnh lệnh là sau khi tan học nhất định phải trở về làm việc. Chẳng là Hàn Thiệu Lẫm dự định để cậu dùng công việc của mình để bù đắp sai lầm ư?.
Trái nghĩ phải nghĩ, Duẫn Hạo chỉ có thể cho ra một kết luận như vậy. Hàn Thiệu Lẫm không đuổi cậu, để cậu vừa cảm thấy sợ hãi vừa có chút vui mừng.
Không dám nghĩ quá xa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe Hàn Thiệu Lẫm nói cái gì thì làm cái đó.
Ba ngày này trở lại Hàn gia, Hàn Thiệu Lẫm vẫn giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-bang-am-luu/2569035/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.