Kết quả… Vẫn không hỏi Hàn Thiệu Lẫm lần trước vì sao lại tới đón cậu…
Trên đường từ siêu thị trở về, Duẫn Hạo thở dài một hơi. Đột nhiên trên vai bị vỗ một cái, giật mình cậu quay đầu lại. Thấy người phía sau, mới thả lỏng xuống:
“Cái gì vậy, hóa ra là anh Dạ! Anh đừng có đi không có tiếng động được không…”.
Giang Dạ cũng đã lâu không gặp cười liếc cậu:
“Anh chỉ vì thấy người nào đó không tập trung mà suýt đụng vào cột điện nên mới nhắc nhở nha.”.
“Hả…”.
Lúc này Duẫn Hạo mới phát hiện phía trước thực sự có một cây cột điện dựng thẳng.
Giang Dạ bật cười:
“Làm sao vậy? Mơ mơ màng màng? Gần đây có khỏe không? Công việc có thuận lợi hay không?”.
“Dạ… Cũng tốt,” không muốn chủ đề kéo dời lên người mình, Duẫn Hạo vội hỏi, “Anh Dạ thì sao? Không phải anh đang bận bảo vệ luận văn sao? Thế nào?”.
“Đó đều là chuyện vặt,” ánh mắt của Giang Dạ chuyển xuống dưới thấy trên tay cậu mang theo một túi lớn mấy món đồ mới mua từ trong siêu thị, “Ra ngoài mua đồ ư?”.
“À, vâng… Trong nhà, à… Đồ ăn trong nhà ông chủ dùng hết rồi.”.
Duẫn Hạo ngại ngùng nói, lúc Giang Dạ tiện tay xách giúp cậu thì lại kêu lên.
“Anh Dạ! Không cần đâu, tự em có thể cầm!”.
Xin anh đấy! Cậu cũng không phải con gái!.
Giang Dạ cũng không quan tâm tới sự phản đối mà đỡ lấy hết những thứ trong tay cậu.
“Ông chủ em ở đâu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-bang-am-luu/2569033/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.