Chương trước
Chương sau
Đường Táo tỉnh lại, phát giác không có sư phụ bên cạnh, thoáng chốc cơn buồn ngủ bỗng tan biến, mặc vội quần áo liền bước xuống giường. Bên ngoài như cố động tĩnh, Đường Táo không hề suy nghĩ nhiều, vội vàng đi ra ngoài, lại thấy Phù Yến sư thúc đang ở đấy.

Còn có.. sư phụ.

Đường Táo chạy nhanh đến trước mặt sư phụ, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng đỡ lấy hắn, lo lắng nói: “Sư phụ, người… người làm sao vậy?”

Không nghĩ tới sẽ đánh thức tiểu đồ nhi, Trọng Vũ hung hăng muốn nói Phù Yến một trận, nhưng Phù Yến nói đúng, pháp lực của hắn đang giảm đi, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phù Yến.

May là mặt vẫn không làm sao, Trọng Vũ nghiêng đầu nhìn Đường Táo, cong môi cười, thanh âm ôn hòa nói: “Vi sư không sao. Bên ngoài lạnh, nàng đi vào trước đi.”

Đường Táo luôn luôn nghe lời sư phụ nói, nhưng hiện giờ nói thế nào cũng không chịu đi vào, đôi mắt lưng tròng, làm người xem đau lòng. Nàng không phải là người ngốc, vội nhìn Phù Yến nói: “Phù Yến sư thúc, rốt cuộc sư phụ ta bị sao vậy?”

Sư phụ nói thân mình hắn không sao cả, qua mấy ngày sẽ khỏi hẳn, hiện giờ nhìn bộ dáng này, nàng thật sự một chút cũng không tin tưởng lời hắn nói.

— rõ ràng là suy yếu thành ra như vậy.

Bị đánh một chưởng, ngực có chút đau rát, Trọng Vũ hít vào một hơi, đưa tay ra xoa đầu tiểu đồ nhi, bất mãn nói: “Không nghe lời vi sư nói sao?” Nếu nghe Phù Yến nói, không biết tiểu đồ nhi sẽ suy nghĩ bậy bạ như thế nào nữa.

Đường Táo quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, có thể thấy được sắc mặt khó coi của sư phụ, trong lòng càng đau hơn, vội nói: “Sư phụ vào trước đi. Đồ nhi có chuyện phải nói với Phù Yến sư thúc.”

Sư phụ nhất định sẽ dùng biện pháp không cho nàng nói chuyện cùng Phù Yến sư thúc, nhưng trước đó sư phụ dám lừa nàng, cho tới bây giờ, nàng nhất định phải tra ra sợ thật.

Trọng Vũ cảm thấy đau đầu.

Hắn biết tính tình của tiểu đồ nhi quật cường, nhưng giờ phút này lại cảm thấy nhức đầu vì cái cảm giác này. Hắn liếc mắt nhìn Phù Yến một cái, âm thầm cảnh cáo hắn một phen, rồi sau đó mới ngoan ngoãn bước vào trong.

Mới từ giường bước ra, bên ngoài có chút lạnh, tóc Đường Táo tung bay, nhưng nhìn như vậy lại thấy xinh hơn rất nhiều, nàng nhìn Phù Yến, không nói gì, chờ hắn đem sự tình của sư phụ nói ra.

Phù Yến cũng có chút đau đầu, lúc hắn biết chuyện này, liền chạy tới đây đánh người. Nhưng dù sao Tiểu Táo cũng chỉ là một tiểu cô nương, hiện giờ lại có sư phụ vừa biểu lộ cõi lòng như vậy, còn chuẩn bị thành thân, không còn gì có thể tốt hơn nữa.

Nhưng lấy thân mình của sư huynh hiện giờ, không nên lập gia đình, nếu không dưỡng thương thật tốt, chỉ sợ… thân là Đại Ma Tôn như thế, ai lại dám làm cho thân thể hắn trở nên như vậy cơ chứ?

“Tiểu Táo, ba năm trước đây ngươi gặp sư huynh của ta như thế nào?” Phù Yến không trả lời, mà quay sang hỏi nàng.

Gặp sư phụ như thế nào sao?

Đường Táo thoáng nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, nói: “Ta đi ra ngoài kiếm ăn, thấy một người nằm bên cạnh hồ, ta…ta đã đem hắn mang về chỗ ta ở.” Về phần nàng muốn ăn sư phụ để tăng thêm tu vi, nàng tất nhiên sẽ không nói.

Phù Yến hít sâu một hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Chuyện là như thế này. Tiểu Táo, bắt đầu từ ba năm trở về trước, thân thể sư huynh đã không còn bằng lúc trước, nhưng kỳ quái chính là… ngay cả hắn cũng không biết sao mình lại bị thương.”

Chuyện xảy ra quá mức kỳ quái, tra xét suốt ba năm, cho tới bây giờ cũng không có đầu mối. Trong Lục giới này, người có thể làm sư huynh bị thương rất ít, nhưng có người làm hắn bị thương xong còn làm hắn mất đi trí nhớ, thật sự là rất ít.

Ba năm trước đây, cũng đã…

Đường Táo trong vài năm quen biết sư phụ, cũng chưa thấy điều gì bất thường, lại càng không biết sư phụ lại bị thương nặng như vậy. Đường Táo nhỏ giọng hỏi: “Nhưng sư phụ trước kia đã từng nói, thân thể hắn không có việc gì.”

“Sư huynh yêu nhất là mặt mũi, mà lại ở trước mặt ngươi, tất nhiên sư huynh sẽ không để lộ bộ dáng yếu ớt cho ngươi xem rồi. Ở trong lòng hắn, hắn hy vọng ngươi thấy được bộ dáng lợi hại nhất của hắn.” Tuy rằng không nói sớm tâm tình của mình với Tiểu Táo, nhưng cảm tình là một sớm một chiều, còn không có sao? Ở trước mặt người mà mình yêu nhất, mới có thể chú ý đến cái này.

“Ba năm trước đây đã từng tái phát, hiện giờ lại đang bị thương, cho nên mới không chịu nổi gánh nặng này.”

“Sư thúc nói là do con rắn độc kia sao?” Sư phụ bị thương, cũng chỉ có một mình lý do này.

Phù Yến nhíu mi, không vội nói: “Xà độc kia cũng chỉ là bình thường, thể chất của sư huynh có thể cho phép, ở trên người các ngươi là ba phần độc tính, nhưng chuyển đến cơ thể của sư huynh, độc tính sẽ gấp lên hàng trăm thậm chí hàng nghìn lần.”

Gấp trăm gấp nghìn lần sao?

Đường Táo không dám suy nghĩ xuống thêm nữa, nàng từng thấy qua bộ dáng trúng độc của Tư Trúc, nàng cũng đã từng cảm thụ qua, biết cái cảm giác đó khó chịu đến nhường nào, mà hiện giờ sư phụ nàng… nàng ngoài đau lòng vẫn rất là đau lòng.

Đường Táo không nói gì, trong lòng lo lắng cực kỳ, lẳng lặng nhìn Phù Yến: “Vậy… sư phụ làm sao có thể tốt lên được?” Buổi đêm rồi mà Phù Yến sư thúc còn đến đây, nhất định là có biện pháp.

Phù Yến nhìn Đường Táo, không biết mở miệng như thế nào, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Việc thành thân, tạm thời nên hoãn lại. Trước hết ngươi nên khuyên sư phụ ngươi bế quan điều dưỡng một thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp sau.”

Việc hôn nhân bị hoãn lại, Đường Táo cũng không suy nghĩ gì nhiều, nàng cùng sư phụ yêu thích nhau thật lòng, việc thành thân, chỉ qua chỉ là một cái danh phận mà thôi.

Chỉ cần sư phụ có thể tốt lên được, bắt nàng làm cái gì nàng cũng chịu. Đường Táo gật đầu: “Cảm ơn Phù Yến sư thúc, ta đây… ta đi nói với sư phụ.” Hiện giờ sư phụ rất nghe lời nàng, tất nhiên là sẽ đáp ứng.

Lúc Đường Táo tiến vào, thấy sư phụ ngồi ở trên giường, thấy mình đang đi đến, vội cười mở vòng tay ra. Đường Táo không cười nổi, im lặng chui vào trong ngực hắn, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ hắn.

“Sư phụ…” Đường Táo cúi đầu khẽ gọi một tiếng.

Ở bên ngoài một lát, hiện giờ thân thể có chút lạnh, Trọng Vũ đau lòng không thôi, vội đặt nàng ngồi lên đùi mình, nói: “Vi sư thật sự không có việc gì.”

“Ân.” Đường Táo gật đầu, nàng tất nhiên hy vọng sư phụ không có việc gì.

Thấy tiểu đồ nhi không khóc, Trọng Vũ nghĩ Phù Yến không nói điều gì quá đáng lắm, lúc này mới thả dài một hơi. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Trọng Vũ đang nghĩ làm cách nào để làm giảm bớt cái không khí này, vội khẽ cắn lấy một bên tai của tiểu đồ nhi, nói: “Nếu Tiểu Táo lo lắng cho vi sư như vậy, không bằng giúp vi sư đi.”

Giúp?

Đường Táo ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Giúp như thế nào?” Nàng có thể giúp được sư phụ cái gì?

Cổ họng Trọng Vũ động một cái, nói ra ý đồ của bản thân: “Giúp vi sư song tu, có thể cho vi sư khỏe lên được một chút.”

Lời này nói ra, Trọng Vũ biết tiểu đồ nhi sẽ xấu hổ rồi không để ý đến hắn nữa, nhưng người trong ngực một chút động tĩnh cũng không có, hắn vừa muốn mở miệng trấn an, liền thấy nàng từ trong ngực hắn đứng lên.

Tiểu đồ nhi không chải đầu, mặc cho mái tóc dài tung bay ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ánh mắt trong suốt nhìn mình, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Không có sự thẹn thùng giống với ngày xưa nữa, áo khoác, áo sam mỏng… từng cái được cởi ra, cho đến khi còn mỗi cái yếm hồng cánh sen cùng tiết khố.

Trọng Vũ có chút ngơ ngẩn, hai trong mắt đen lại như mực. Hắn lẳng lặng nhìn thân mình tiểu đồ nhi trước mắt, vòng eo nhỏ nhắn, ánh mắt to ngập nước không chút e dè nhìn mình, trên mặt tràn đầy kiều thái của nữ nhân.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Đây là…

Đáp án tất nhiên không cần nói cũng biết.

Hai người họ không phải là không thân thiết, phần lớn mọi chỗ hắn cũng đều hôn qua rồi, tiểu đồ nhi xấu hổ, hắn cũng không dám tiến tới nữa, hiện giờ, trong điện sáng sủa như vậy, nàng lại cởi hết quần áo đứng trước mặt mình.

Tiểu cô nương mười sáu tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, là do một tay hắn nuôi lớn.

Nếu như là thường ngày, Trọng Vũ vui vẻ còn không kịp, nhưng hiện giờ một chút dục vọng cũng không có, hắn ôm lấy thân thể của nàng vào lòng, ngôn ngữ thản nhiên nói: “Phù Yến nói cái gì với nàng?”

Đường Táo ngghe thấy thế, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đồ nhi… đồ nhi không sợ đau.”

Lời này nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới, không sợ đau là giả, cảm giác hôm trước nàng vẫn còn nhớ rõ, mặc dù không có đi vào, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất đau đớn, nhưng sư phụ nói song tu như vậy có thể giảm bớt đau đớn, nàng tất nhiên là nguyện ý.

Hai cánh tay đưa ra, da thịt mềm mại trắng nõn, Đường Táo ôm thật chặt thắt lưng sư phụ, đầu nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng hắn, thanh âm yêu kiều nói: “Sư phụ…”

Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, cúi đầu hôn xuống mặt nàng.

Nàng dùng mỹ nhân kế làm cho hắn rối loạn tâm tư, nhưng vẫn không quên hỏi: “Ngoan, nói cho vi sư biết.” Nếu không phải nói loạn cái gì đấy, lấy tính tình của tiểu đồ nhi, tại sao có thể không có một chút thẹn thùng như vậy, chủ động nói làm chuyện đấy với hắn.

Hắn muốn nàng, nhưng cũng không muốn vì thân thể của chính mình mà đem nàng làm dược vật.

Hỏi đến vài lần, Đường Táo không có cách nào chối từ, chỉ có thể nói thật: “Phù Yến sư thúc nói, muốn để cho đồ nhi khuyên sư phụ bế quan tu luyện.”

“Còn gì nữa?” Hắn tất nhiên biết không chỉ có việc này.

Đường Táo dừng một chút, mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, việc thành hôn của chúng ta… để về sau có được không?” Thân thể của sư phụ là quan trọng nhất, nàng nhất định phải để sư phụ tu luyện.

Trọng Vũ tức đến nỗi muốn giết người!

— thật vất vả mới dụ được nàng gả cho hắn, hiện giờ lại bị bắt phải hoãn lại.

Sợ sư phụ không đáp ứng, Đường Táo vội ngẩng đầu lên nói: “Nếu sư phụ nghĩ muốn.. nếu muốn đồ nhi, lúc nào cũng có thể, không cần chờ đến lúc thành thân.”

“Nàng nghĩ vi sư là ai?” Lồng ngực Trọng Vũ dấy lên tức giận, ngữ khí lạnh lùng nói: “Háo sắc sao?”

Sư phụ tức giận, Đường Táo cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lắc đầu giải thích: “Không phải, đồ nhi không nghĩ như vậy. Đồ nhi… đồ nhi cũng thích cùng sư phụ thân cận.” Nói đến cuối câu, thanh âm giảm dần, Đường Táo cảm thấy hai má mình nóng lên, ngượng ngùng kinh khủng.

Tuy rằng sư phụ thích khi dễ nàng, nhưng nàng biết, đó là bởi vì sư phụ thích nàng, sự phụ chỉ có thể đối với một mình mình như vậy. Có khi nàng thẹn thùng, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng.

“Nàng yên tâm, trước khi thành thân, ta sẽ không khi dễ nàng.” Hắn không biết nàng nghĩ như thế nào, tức giận cũng được, nhưng hắn nhất định phải tạo một hình tượng trước mặt nàng.

Nếu nàng cho là hắn cùng nàng thân thiết là bởi vì cái loại sự tình này, vậy hắn chết đi còn hơn.

Trong lòng hắn có nàng, tiếp theo mới là…

Không nghĩ tới sư phụ là phản ứng kịch liệt như vậy, Đường Táo ôn như trấn an, rồi sau đó nói: “Vậy sư phụ đáp ứng đồ nhi, bế quan tu luyện thân mình thật tốt, được không?”

Thanh âm của tiểu đồ nhi êm dịu, tay hắn còn đang để trên lưng nàng, hiện giờ nàng không mặc quần áo, cảm giác trên tay làm cho tâm tình hắn nhộn nhạo.

—– câu kia vừa nói ra, hắn liền hối hận.

“Nếu bế quan, mấy ngày sau nàng sẽ không được nhìn thấy vi sư đâu.” Thanh âm Trọng Vũ khàn khàn.

Không thấy được hắn, nàng chịu được sao?

Đường Táo tuy rằng luyến tiếc, nhưng thân thể của sư phụ là quan trọng nhất. Nàng biết trong lòng sư phụ còn muốn cái gì, ngẩng đầu lên, hôn hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết cọ cọ: “Sư phụ, nghe lời…được không?”

Quả thực là tra tấn hắn! Trọng Vũ thầm nghĩ.

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Nhưng vừa nghĩ tới những lời vừa nói…

Ánh mắt Trọng Vũ trầm xuống, tuy rằng không có thể ăn, nhưng hắn cũng không nói đến không chiếm tiện nghi, hiện giờ tiểu đồ nhi lại dịu ngoan nhu thuận như vậy, lại… nghĩ đến thế, Trọng Vũ không nhịn được cắn môi nàng, lại thấy tiểu đồ nhi tròn ngực “Ưm” một tiếng yêu kiều.

Buổi tối, nếu không làm một ít chuyện cho người ta sung huyết, quả thực là rất cô phụ cảnh đẹp này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.