Trọng Vũ lập tức có chút hối hận lúc trước. 
Mới vừa rồi thấy tiểu cô nương này ngồi gục mặt trên mặt đất, nhìn có chút đáng thương, khó có được lòng trắc ẩn, nhưng không ngờ tiểu cô nương này lại ngốc như vậy —- chẳng những kêu hắn một tiếng sư phụ, còn trơ mắt đi theo hắn. 
“Đứng đi theo ta.” Trọng Vũ dừng bước chân, lớn tiếng nói một câu. 
Đường Táo nhìn sư phụ đứng trước đó vài bước, sắc mặt ngẩn ra, cố chấp lắc đầu, thanh âm ôn hòa nói: “Sư phụ..” Hắn là sư phụ của nàng, nàng không đi theo hắn còn có thể đi theo ai? 
“Đừng gọi ta là sư phụ.” Trọng Vũ nhíu mày, ngữ khí lạnh thấu xương. 
“Sư…” Đường Táo đang định nói, lập tức cắn môi, không biết nên làm thế nào bây giờ. 
Nàng không biết đây là chuyện gì nữa. 
Vì sao sư phụ lại không nhận ra nàng? Vì sao ở bên trong lưới thạch sư phụ lại đối với nàng như người xa lạ? Phù Yến sư thúc không nói qua việc này… 
Hắn không muốn mình đi theo hắn, lại càng không để cho mình gọi hắn là sư phụ. Trong lòng Đường Táo khó chịu, nhưng nghĩ đến việc nguy hiểm sắp tới của sư phụ, liền không hề do dự, tiếp tục đi theo. 
Cho dù hắn mắng nàng, nàng cũng coi như không có việc gì. 
—- nàng nhất định phải đi theo sư phụ, sau đó theo sư phụ trở về. 
Nhưng ở trong này, nàng là người thường, hơn nữa vừa rồi còn bị ngã, đi lâu như vậy, đầu gối đang vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-tao-ky/1989988/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.