Edit: Tịnh Hảo
Trên TV đang chiếu cảnh nữ chính ôm nam chính trên giường bệnh khóc lóc kêu gào thảm thiết, Tống Loan Loan trên sofa cũng nước mắt nước mũi tuôn trào, còn cắn vài miếng khoai chiên kêu rộp rộp.
Chu Lộc mặt không đổi ấn nút tắt mở màu đỏ trên chiếc điều khiển.
Bỗng nhiên, tiếng khóc ở trong và ngoài TV đều im bặt.
Tống Loan Loan khựng một lát, cắn hết miếng khoai tây chiên bị nước mắt dính, nhìn Chu Lộc: “Chị Lộc! Cậu quản tớ xem TV làm gì!”
Chu Lộc từ tốn giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Mười một giờ, tớ phải đi ngủ.”
Nói xong, cô không nhìn Tống Loan Loan nữa, kéo dài bước chân đến phía phòng ngủ, tiện tay để điều khiển vào trong túi.
Trong phòng không có mấy đồ trang trí thuộc về con gái thừa thải nào cả, cô đặt điều khiển lên tủ đầu giường, nằm xuống giường nhìn ánh đèn chói lóa trên trần nhà.
Trước khi vào cửa cô nghe thấy Tống Loan Loan còn nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không hề thay đổi mà!”
Hình như cô không hề thay đổi.
Vẫn giống như trước đây, xem mình là trung tâm, quái gở, lạnh lùng, ăn không ngồi rồi.
Lúc 13 tuổi là thế, khi 23 tuổi cũng vẫn thế.
Khi dời ánh mắt đi, đôi mắt chợt chua xót, cô nhớ đến chai thuốc nhỏ mắt Trình Dự đưa cho cô, sau khi cô kéo ngăn tủ bên giường lấy ra thì mới phát hiện, chai thuốc đã sớm hết từ lâu rồi.
Chai thuốc nhỏ mắt được thiết kế rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-rang-ngot-ngao/1933460/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.