Trong khoảnh khắc đó, đại não Hà Điền Điền giống như pháo hoa ầm một tiếng nổ tung.
Tiếng nói của anh vừa dừng lại thì đèn điện cũng không một tiếng động sáng lên.
Ánh đèn sáng lên làm cô chói mắt, cô theo bản năng híp mắt lại đã thấy Hàm Quang xoay người đi đến cầu thang lên tầng.
Bóng lưng thẳng tắp có phần kiêu ngạo.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Hàm Quang! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Hàm Quang không chỉ không đứng lại mà còn đi nhanh hơn, chân dài một bước đi hai ba bậc nhanh chóng lên tầng. Hà Điền Điền chạy theo, vừa đuổi vừa hổn hển quát: “Khốn kiếp! Ai cho anh hôn tôi! Đó là nụ hôn đầu của tôi mà! Hàm Quang khốn kiếp!”
Hàm Quang đi nhanh hơn, nhanh như chớp lên tầng.
Hà Điền Điền đuổi kịp thì đã mệt mỏi thở gấp, cô đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm vào Hàm Quang, hổn hển nói: “Anh, anh đền cho tôi nụ hôn đầu…”
Hàm Quang cười: “Không phải là đã đền rồi sao?”
Cô đỏ mặt, may là vừa chạy mệt mặt cũng đỏ, giờ không nhìn ra cô đang ngượng ngùng. Cô xông vào trong phòng đập Hàm Quang, “Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!”
Phương Hướng Bắc nhàn nhã đứng lên, vỗ vỗ đầu Manh Manh, “Manh Manh, chúng ta về nhà thôi, thể loại phim này không thích hợp cho trẻ nhỏ xem.”
Sau khi Phương Hướng Bắc rời đi, Hàm Quang dễ dàng tránh ra, lập tức nắm được cổ tay Hà Điền Điền, chỉ cần dùng một tay nâng lên, cẩn thận khống chế sức lực.
Loading...
Hà Điền Điền vội vàng đánh vào cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-quang/1795378/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.