Lúc tiếng súng vang lên, đầu óc của Hà Điền Điền trống rỗng.
Cô nhìn thấy họng súng đen ngòm bắn ra ánh lửa, thấy đạn đâm vào người, máu me phun ra. Tiếng súng và tiếng hét chói tai trộn lẫn, kích động màng nhĩ của cô. Trái tim cô điên cuồng đập thình thịch, sự hoang mang và sợ hãi bao trùm cả người cô.
Đột nhiên, cô bị người khác kéo một cái, ghế bị lật, cô ngã ngửa ra đằng sau.
Lúc thân thể va chạm với mặt đất thì không đau đớn như tưởng tượng, cô phát hiện mình ngã vào trong lòng một người.
Là Hàm Quang.
“Bị đần à?” Hàm Quang dùng một tay ôm cô, anh khẽ nói bên tai cô: “Không biết tránh à?”
Anh đẩy cô xuống dưới bàn, sau đó anh cũng chui vào đè lên cô, toàn bộ cơ thể của cô được ôm chặt dưới người anh.
Bây giờ Hà Điền Điền mới nhận ra mình đang run rẩy. Cô nghe tiếng kéo bàn ghế, tiếng khóc, tiếng kêu, và tiếng súng đứt quãng hỗn loạn ở bên ngoài, cô run sợ gọi anh: “Hàm Quang.”
“Ừ.” Hàm Quang nắm chặt tay.
“Có phải chúng ta sẽ chết không?”
“Không đâu. Đừng sợ.”
“Đương nhiên anh sẽ không chết, anh là người máy mà!”
“Cô cũng sẽ không chết.”
Có lẽ bởi vì giọng nói của anh quá thản nhiên nên lúc này cô đã bình tĩnh hơn một chút, từ trong ngực anh thò đầu ra ngoài. Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy bàn ghế la liệt, bước chân đang chạy và cà phê bị đổ, chảy từ mép bàn xuống đất.
Loading...
Đột nhiên, trước mắt cô tối đen như mực.
“Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-quang/1795365/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.