Edit: Khả Khả
Vào đông, trời mau tối, trăng mọc sớm, tuyết rơi không ngừng, càng về đêm trời càng lạnh. Hoàng cung to lớn bị tuyết bao phủ, giống như con thú ngủ say giữa bóng đêm mênh mang.
Ở Nhân Thọ Cung, thị nữ cầm kẹp đồng gắp mấy cục than bỏ thêm vào trong lò, than củi va vào nhau bắn lên tia lửa, tựa như ngôi sao chợt loé trong đêm rồi tắt ngúm.
Nàng ta khảy than hồng trong bếp lò, đột nhiên có cơn gió từ phía sau thổi đến khiến nàng ta rùng mình. Thị nữ quay đầu, thấy Lâm Uyển mặc y phục mỏng manh đứng ở cửa, xuyên qua ánh trăng nhìn về hướng Võ Anh Điện.
Thị nữ đắt gắp đồng xuống, vội cầm lấy áo khoác bạch hồ trên giường khoác lên cho nàng: “Trời đêm giá rét, Thái hậu cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!”
Lâm Uyển kéo cổ áo lông lại, lo lắng nói: “Chẳng phải đã phái người đến Võ Anh Điện thỉnh rồi sao, sao vẫn chưa thấy Hoàng Thượng về nữa? Vừa rồi Mễ Nhi còn hỏi khi nào ca ca về ngủ với nó nữa kìa!”
Thị nữ che bàn tay lạnh cóng của nàng lại, rồi đưa đến lò sưởi tay vừa mới châm than vào cho nàng, nói: “Thái hậu đừng quá lo lắng, nhũ mẫu đã đi dỗ công chúa, Sở Vương tự có chừng mực, có lẽ một lúc nữa sẽ đưa Hoàng thượng an toàn trở về!”
Thị nữ không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói xong, Lâm Uyển càng thêm lo lắng.
Rõ ràng, ban ngày Chu Hi đã đồng ý với nàng là sẽ để Chu Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329246/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.