Edit: Khả Khả
Lần đầu tiên Chu Hi gặp Lâm Uyển là tại hội thơ ở ngoài cung, khi ấy hắn đang cải trang đến để gặp Từ Văn, người bị vu oan gạch khỏi danh sách thi cử.
Khúc nhạc vang vọng khắp đình đài, lầu các. Các sĩ tử và nam nữ danh môn đều tụ về đây, trò chuyện tán gẫu, ngâm thơ làm phú. Khi đó còn chưa yết bảng, nhưng sĩ tử học hành nhiều năm lại rất hài lòng đắc chí, như thể đã thấy được tên mình trên bảng vàng.
Năm đó, Chu Hi mười sáu tuổi ngồi trên xe lăn, được thị vệ chậm rãi đẩy qua đám đông ồn ào. Khi đi qua đình Thuỷ Tạ, nơi các cô nương tụ tập với nhau, giữa tiếng cười nói hắn nghe được một khúc đàn du dương động lòng người.
Khúc nhạc tựa như nước chảy, tựa như vang vọng nơi trái tim.
Chu Hi quay đầu nhìn lại, thì thấy sau tấm bình phong sơn thuỷ bị che một nửa có một bóng hình xinh đẹp, không nhìn thấy mặt, chỉ có đôi tay trắng như ngọc đưa ra dưới bình phong, chầm chậm gãy dây đàn.
Trên cổ tay của người nọ mang đôi vòng kim ngọc, làm cho cổ tay trông càng gầy hơn.
Chu Hi hỏi thị vệ bên cạnh: “Là ai đang gảy đàn?”
Hắn xuất cung tham gia hội thơ, trước đó một ngày, thuộc hạ đã tra xét rõ lai lịch khách mời tham dự hội. Thị vệ nhìn đôi vòng kim ngọc trên cổ tay cô nương kia, rồi nói: “Hình như là trưởng nữ của Lâm gia, Lâm Uyển!”
Chu Hi thoáng ngạc nhiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329245/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.