Edit: Khả Khả
Chu Minh đi rồi, Sùng An Đê cô độc ngồi trong điện một hồi lâu. Kiếm Vĩnh Nhạc nằm yên trên đất, thân kiếm sắc bén lộ một nửa ra khỏi vỏ, Lưu Giản An đặt cây phất trần xuống, tiến lên bế kiếm Vĩnh Nhạc lên, cẩn thận đặt lại trên giá.
Vỏ kiếm và giá đỡ chạm vào nhau phát ra tiếng vang nhỏ, Sùng An Đế mở mắt ra, bỗng nhiên gọi tên y: “Lưu Giản An!”
Lưu Giản An vội đến cạnh bàn, khom lưng cúi đầu: “Hoàng thượng, lão nô ở đây!”
Sùng An Đế trầm mặc một lát, rồi chầm chậm hỏi: “Gần đây Uyển Phi thế nào rồi? Thời gian ta không có trong cung, có gì rắc rối xảy ra không?”
Lời này thật đúng lúc, Uyển Phi mang thai, mấy người trong hậu cung đều nhìn vào cái bụng mỗi một ngày lớn dần của nàng, đương nhiên sẽ sinh ra vài phiền phức.
Lưu Giản An biết Sùng An Đế muốn hỏi đến điều gì, y đáp: “Bẩm Hoàng Thượng, không có rắc rối gì, ngày nào thái y cũng đến bắt mạch, người bên dưới cũng vô cùng cẩn thận. Lão nô theo lời dặn của ngài thường đến thăm Uyển Phi, nương nương ăn ngon ngủ ngon, tâm tình rất tốt. Nhưng mấy ngày ngài không ở trong cung, nương nương thường hỏi khi nào ngài trở về, theo lão nô thấy, có lẽ vì nương nương nhớ Hoàng Thượng!”
Nghe được lời này, Sùng An Đế lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Thân thể nàng nặng nề, để trẩm đến xem. Hiện giờ còn nôn ói không? Trẫm nhớ là từ khi mang thai miệng nàng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329225/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.