Edit: Khả Khả
Suốt cả đường đi, Lý Hạc Minh cầm dù che, mưa xối lên người hắn cả đoạn đường, tấm lưng rộng lớn đều trầm ngoài mưa. Ngược lại, trên đầu Lâm Ngọc được che chắn kín mít, người nàng không dính thêm hạt mưa nào.
Chỉ là trời rét, xiêm y nàng lại bị ướt, bộ dạng ốm yếu, có rất nhiều lần nàng suýt dựa vào người hắn thiếp đi.
Nàng ngồi trên lưng ngựa, dựa vào tay hắn, bàn tay mảnh khảnh rũ xuống. Lý Hạc Minh cúi mắt nhìn nàng, đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ nóng ấm truyền đến lòng bàn tay, hắn nhíu mày lại, nàng có hơi sốt.
Lâm Ngọc bị cái đụng chạm của hắn đánh thức, nàng từ từ ngồi thẳng dậy, chậm chạp chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhíu mày nhìn nàng, nàng cho rằng khi mình ngủ gục đã mạo phạm hắn, cho nên đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút.
Đường đi xóc nảy, khi nàng tỉnh dậy vội ôm lấy tay Lý Hạc Minh theo bản năng, nhưng thấy cánh tay hắn đã rũ xuống bên cạnh, nàng đành thu tay về.
Lý Hạc Minh liếc thấy, đưa tay lên túm chặt dây cương, cánh tay rắn chắc như lan can vững vàng ở trước mặt nàng.
Lâm Ngọc sửng sốt, đưa tay lên nắm, nhẹ giọng nói: “Đa tạ!”
Lý Hạc Minh không trả lời, chỉ đá nhẹ xuống bụng ngựa, bảo nó bước nhanh hơn, hy vọng sớm về đến chùa.
Đầu óc Lâm Ngọc quay cuồng, hôm qua quần áo nàng ước nhem lại ngủ trong động đá một đêm, giờ này mới phát bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329153/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.