Edit: Khả Khả
Vân Linh Tự nằm trên núi Vân Linh, đường núi dốc đứng nên xe ngựa rất khó đi, phải mất nửa ngày mới đến nơi.
Đợi đến khi đoàn người nhà Lâm Ngọc sắp xếp xong chỗ ở thì mặt trời đã xuống núi. Một làn sương mù từ núi dâng lên, mây đen ngưng tụ trên đầu tựa như muốn nuốt chửng ngôi chùa cổ xưa đơn sơ này.
Lâm phu nhân và Lâm Ngọc không ở chung phòng, Trạch Lan thu xếp xong giường đệm, sau đó, ra cửa múc nước rửa tay, nàng ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn Lâm Ngọc đang đứng trước hành lang, nói: “Tiểu thư, nhìn sắc trời thế này có vẻ muốn mưa!”
Lâm Ngọc “ừ” một tiếng, giọng lo lắng: “Nếu đường ướt thì nhiều ngày tới cũng chưa chắc xuống núi được!”
Nhưng chuyện trời có mưa hay không, Lâm Ngọc không kiểm soát được. Nàng đi theo Lâm phu nhân dùng cơm chay nhạt nhẽo vô vị, rồi quỳ trong điện cùng một đám tăng nhân, trai khách nghe lão hòa thượng giảng kinh Phật.
Lão hòa thượng pháp hiệu “Tĩnh Khương”, râu tóc bạc trắng, khi nhìn người khác đôi mắt híp lại. Lâm Ngọc không thể hiểu được, ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, sao có đủ sức khỏe để đi ngao du tứ phương được.
Trong chùa thoang thoảng mùi đàn hương, ánh nến nhàn nhạt, kèm với giọng kinh khàn trầm thấp của lão hòa thượng, nghe cực kỳ buồn ngủ.
Lâm Ngọc quỳ trong điện, khóe mắt liếc nhìn một tiểu hòa thượng đang nghiêng đầu “lắng nghe”, mí mắt như dính bột hồ không mở ra được. Nhưng chốc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329146/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.