Chương trước
Chương sau
Giờ ngọ ăn cơm, Hắc Đản với A Mộc đều ăn đến độ không ngẩng nổi đầu. Đan Y không hứng thú, chỉ gắp rau xanh từ tốn ăn.
“Đan Y, sao ngươi không ăn thịt vậy?” Thần Tử Thích gắp một miếng thịt cá, để vào bát Đan Y, “Nương ta nói, trẻ con không ăn thịt, sẽ không lớn được đâu.”
Linh Hòa đứng ở một bên sợ hết hồn, Thiếu chủ nhà mình không ăn đồ ăn người khác gắp, huống chi Thần Tử Thích còn chưa đổi đũa, dùng chính đũa mình ăn gắp cho. Vì đề phòng Thiếu thủ đốt trụi cái bàn, Linh Hòa lập tức giơ tay, cầm đũa, chuẩn bị gắp miếng thịt cá kia đi.
Đan Y liếc bé con Thần Tử Thích: “Ngươi ăn lắm thịt thế này, cũng có lớn đâu.”
“Đó là vì trước đây ta không được ăn.” Thần Tử Thích gắp miếng giò nhét vào mồm, trước kia, mười ngày nửa tháng mới được ăn một chút thịt, bây giờ ngày ngày được ăn, ăn nhiều chút chút, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể.
Đan Y nhìn Thần Tử Thích vùi đầu ăn thịt, lại nhìn miếng cá trong bát, lúc Linh Hòa giơ đũa qua, y chậm rãi gắp lên ăn. Linh Hòa hoảng sợ, run rẩy nói một tiếng: “Thiếu chủ……”
Đan Y vẫy tay, ý bảo không sao.
Thường Nga cũng giống Thần Tử Thích, thích ăn chân giò, sau một hồi gió cuốn mây tan, húp chút canh nghỉ ngơi, Thường Nga định giơ tay véo mặt A Mộc, nhưng còn cách Hắc Đản ở giữa, vì thế liền véo nhẹ cánh tay Hắc Đản: “Tử Mặc à, sao con gầy thế này?”
“Ư…..” Tay Thần Tử Mặc đột nhiên khẽ run, bát cơm rơi trên bàn, hạt cơm rớt hết ra ngoài, dính đầy đất.
“Con sao vậy?” Thường Nga hết hồn, giữ chặt cánh tay Hắc Đản, vén tay áo lên. Trên cánh tay đen gầy, giăng đầy vết xanh tím, giống như bị cành trúc đánh trúng.
Hắc Đản im lặng, rút cánh tay về, đem nửa bát cơm còn sót lại, tiếp tục ăn.
A Mộc nhìn nhìn Hắc Đản, lặng lẽ đẩy mâm thịt gà trước mặt đến chỗ cậu ta.
Trên bàn cơm nhất thời bị im lặng bao phủ, Thường Nga khẽ nhói đau, rồi lại không biết nên nói gì. Trình tiệp dư không phải kiểu người yếu đuối, Lục hoàng tử vẫn còn mẫu thân, người khác không dám tùy ý ức hiếp một hoàng tử, mà ai đánh những vết thương này không nói cũng biết.
“Sau này huynh cũng qua với A Mộc đi, mỗi ngày đến đây ăn cơm nhé.” Thần Tử Thích mở miệng, cầm đũa, đầu cũng không ngẩng tiếp tục vùi đầu vào ăn. Điều này thực chất cũng không đáng kinh ngạc gì, ở trấn Cửu Như có đầy rẫy đứa trẻ bị cha mẹ ngược đãi, Trình tiệp dư không phải người mẹ tốt, đánh Hắc Đản tuyệt không có gì kì lạ. Chỉ có điều không cho ăn cơm no thì thật quá đáng ghét.
Hắc Đản nhìn nhìn Thần Tử Thích, trong mắt lóe lóe sáng, ngoảnh đầu nhìn Thường Nga.
Thường Nga trợn mắt liếc nhìn Thần Tử Thích, quay đầu cười với Hắc Đản: “Rùa con….Thích Thích nói đúng, sau này con cứ đi cùng A Mộc nhé.”
Chờ sau khi Hắc Đản với A Mộc đến thiên điện ngủ trưa, Thường Nga mới xách lỗ tai Thần Tử Thích: “Nhóc con này, ngày nào cũng nhặt trẻ con về chỗ lão nương. A Mộc không ai lo cũng chẳng ai nói, Thần Tử Mặc có nương hẳn hoi, đến phiên nương lo sao?”
Nếu Trình tiệp dư hiểu lầm nàng muốn cướp thằng bé, vậy tiêu mất.
“Nương không thấy cậu ta sắp đói chết rồi à,” Thần Tử Thích cướp lỗ tai mình về, “Hắc Đản là huynh đệ con thu nhận, giữ hắn lại ăn cơm mà thôi, nương đừng nhỏ mọn thế chứ.”
“Đây là chuyện nhỏ mọn à?” Thường Nga tức muốn đập cậu.
Thần Tử Thích nhanh như chớp lỉnh đến đình nghỉ mát bên ngoài, trốn sau lưng Đan Y đang uống trà.
Thường Nga đuổi tới nhìn thấy Đan Y, lập tức thu tay về.
“Nô tỳ mới pha trà Diệp Liên, cho đỡ cái hanh khô của mùa thu, nương nương thử một chén nhé.” Linh Hòa cười rót hai cốc trà, mời Thường Nga cùng Thần Tử Thích.
Hương thơm mát của ngó sen, thêm đường phèn, hầm thành màu trà, mùi lá sen thoang thoảng cùng vị ngọt man mác của đường phèn hòa quyện làm một, không khỏi làm tinh thần tỉnh táo dễ chịu.
“Trà Diệp Liên này ngon quá, sao ta không nấu được mùi vị này nhỉ.” Thường Nga uống thêm một ngụm.
“Người không chịu bỏ nhiều đường phèn, đương nhiên không ngon rồi.” Thần Tử Thích uống ừng ực, làm mặt quỷ với mẫu thân.
Thường Nga cắn răng im lặng, ra dấu bảo thằng nhóc con. Nhìn thằng con không sợ hãi bên cạnh Đan Y,nàng một mực cảm thấy có gì đó bất thường, hai nhóc này mới quen nhau vài ngày thôi mà nhỉ.
“Vãn bối có chuyện cần thương lượng cùng nương nương.” Đan Y buông cốc, điệu bộ vô cùng cao quý.
Thường Nga ngơ ngác gật nhẹ đầu, luôn cảm giác Đan Y còn tôn quý hơn cả mấy hoàng tử sống trong cung từ nhỏ, ngoảnh đầu nhìn con trai phiền lòng đang uống trà ừng ực,….thật mất mặt.
“Ngày mai cung Đan Dương sẽ tu sửa xong. Một mình cháu ở trong cung điện to như thế, đến tối sẽ sợ sệt, nương nương để Tử Thích qua ở với cháu được không?” Đan Y cười hỏi.
Để con trai qua cung khác ở á? Thường Nga có chút không nỡ, bao năm nay hai mẹ con chưa bao giờ rời xa, khẽ nhìn vẻ mặt “rất muốn đi” của Thần Tử Thích, Thường Nga nhất thời cảm thấy đau răng: Con trai lớn rồi không giữ được, có bạn liền quên nương!
“Được, cháu muốn chơi cùng nó, vậy ta cho nó đi.” Thường Nga nhận thấy mình đã quên mất điều gì đó, nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng nhớ tới quy củ trong cung mới học gần đây, “Nhưng mà, cung Đan Dương là tẩm cung Phượng Vương. Hoàng tử muốn ở, phải được Hoàng thượng cho phép.”
“Cháu sẽ bẩm báo với Hoàng đế.” Đan Y hài lòng gật nhẹ đầu.
Thường Nga ngồi không thoải mái, đứng dậy, vẫy tay với Thần Tử Thích, thấy cậu không chịu qua, cơn tức mới dịu xuống lập tức bùng lên, túm người qua: “Nương muốn trị con, qua đây với nương.”
Thần Tử Thích bị mẫu thân xách đi, vẻ mặt đau khổ cầu cứu Đan Y.
Đan Y đã đạt được mục đích, không thèm quan tâm nữa, cầm cốc trà chậm rãi thưởng thức, dùng ánh mắt “lực bất tòng tâm” với Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích nhe răng, khua chân múa tay với y, mắng y không có nghĩa khí.
“Làm gì ạ?” Thần Tử Thích bị mẫu thân túm về phòng, còn chưa đứng vững, đã bị một lá thư đập vào mặt, lấy xuống nhìn thử, trên đó ghi “Muội Thường Nga thân khải.”
“Thư cữu cữu con đấy,” Thường Nga bĩu môi, nhà đó chẳng qua chỉ muốn đòi tiền, “Vốn nương không để ý đâu, nhưng ngày mai con dọn đi rồi, không có ai đọc cho nương, giờ đọc nương nghe đi.”
“Con cũng không biết hết đâu.” Thần Tử Thích lầu bầu một câu, vẫn mở thư ra. Thư này chắc là tìm quản sự nông trại viết giùm đây mà, giấy viết thư thuộc loại thượng đẳng chỉ có trong phòng quản sự.
[ Nghe nói muội được phong Tiệp dư nương nương. Kim Cương môn có tặng không ít đồ tốt tới, Chu quản sự còn tặng hai con gà, một con dê cho nhà chúng ta. Chu quản sự rất gì gì với nhà ta, còn gì gì tiểu viện của muội một phen. Trung thu năm nay môn chủ Kim Cương môn muốn gia đình huynh đi dự tiệc, huynh với tẩu tử muội, cháu trai không có quần áo đẹp, sợ làm đệ muội mất mặt. Muội nói với Hoàng thượng, cho gia đình huynh vài bộ y phục đẹp đẽ…..]
Những chữ Thần Tử Thích không biết, đều đọc thành ‘gì gì’,  rốt cuộc cũng sứt mẻ đọc xong lá thư.
Thường Nga lập tức giận đến bật cười: “Tìm hoàng thượng ban thưởng vài bộ xiêm y, huynh ấy tưởng là nữ tế Thường gia là người bình thường, cho thân thích nghèo nàn vài bộ y phục cũ sao?” Ca ca không ngốc đến mức này, có lẽ đây là chủ ý của tẩu tử, muốn đòi vài bộ đồ trong cung, khoe khoang với Kim Cương môn, hòng lọt vào mắt xanh người cao quý  đây mà.
“Nghe nói Lệ tần nương nương xuất thân từ Kim Cương môn.” Tổng quản cung Thanh Vân Phúc Duyên đứng ở một bên, đột nhiên nói một câu này.
Thường Nga sửng sốt một lát, hoảng hốt nhớ đến nguyên nhân Lệ tần bị chặt tay, chính là vì nàng ta luyện công phu Kim Cương chỉ. Mà Kim Cương chỉ là tuyệt học của Kim Cương môn. Trước kia nàng có nghe nói, muội muội của môn chủ Kim Cương môn, được gả vào hoàng gia.
“Nguy rồi!” Thường Nga vỗ cái bộp lên bàn, tuy rằng tẩu tử và cháu trai rất đáng đánh, thế nhưng dẫu sao huynh trưởng vẫn là ca ca ruột nàng, nếu vì nàng mà hại chết huynh trưởng, thì có nói thế nào cũng không gột được tội này.
Thần Tử Thích cười tươi vui sướng khi người gặp họa: “Nương nói xem, liệu môn chủ có chặt hai ngón tay Thường Gia Bảo, báo thù cho muội muội ông ấy không?” Nói xong, còn khoa chân múa tay.
“Câm miệng!” Thường Nga vỗ một cái lên cánh tay Thần Tử Thích, “Con ra vẻ ta đây trong cung, hại chết thân thích rồi đấy, còn bản lĩnh không đấy?”
Thần Tử Thích ôm cánh tay bĩu môi, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy nương muốn thế nào?”
Thường Nga cắn răng: “Con viết thư về.”
“Viết như nào?” Thần Tử Thích bò đến bàn học, tùy tiện tìm một tờ giấy.
“Lăn.” Thường Nga nói cứng rắn.
“Hở?”
Thần Tử Thích không biết viết chữ  ‘Lăn’, chỉ đành cầm giấy hớn hở đi tìm Đan Y: “Giúp ta viết thư gửi cậu cái.”
Đan Y: “…….”
Vì thế, mười ngày sau, trong nông trại nhận được thư từ trong cung gửi về, bên ngoài viết bốn chữ bá đạo tuấn tú to oành “Ngô huynh thân khải”. Quản sự lập tức gọi ba người Thường gia đế, trịnh trọng bóc thư, chỉ thấy trên tờ giấy trắng tinh, viết một chữ rõ to, nét chữ cứng cáp, ngang ngược sẵn có.
“Chữ này đọc thế nào?”
“Lăn!”Tiểu kịch trường:
Chim tiểu công: Vợ muốn ta giúp hắn viết thư nhà, nghĩa là thừa nhận địa vị của ta rồi?
Thích Thích: Đúng đúng, chấp nhận rồi, viết mau đi.
Chim tiểu công: Nội dung thế nào?
Thích Thích: Lăn
Chim tiểu công: Ta nói chuyện tử tế với ngươi, sao ngươi lại chửi người thế?
Thích Thích: Nội dung là “Lăn”
Chim tiểu công: Một chữ biểu đạt không rõ, nhìn không ra là lăn giường hay lăn thảm (⊙v⊙)
Thích Thích: ……………Lăn!
=))))))))))))))))))))) lăn giường ~ hê hê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.