Type: Hồng Anh
"Này, Theuriau, còn đậu rang muối không?"
Một thiếu niên mồ hôi nhễ nhại bám vào tay vịn cầu thang nhảy vào trong nhà bếp, mang đến một bầu không khí tươi mới cho khoang thuyền tối tăm ngột ngạt. Nick thoải mái chìa tay vè phía lão đầu bếp béo: "Khẩu phần ngày hôm qua ăn hết rồi".
Theuriau vừa nhìn thấy cái hố tham ăn không đáy tiến vào, liền vội vàng giấu miếng chân giò hun khói thuộc thẩm quyền xử lý của mình vào trong tủ bát, ra sức chùi bàn tay béo múp đầy dầu mỡ lên chiếc tạp dề, "Cậu ăn cũng nhanh quá đấy, mẩy thứ cứng như đá ấy, ngày nào cũng ăn không sợ rụng răng à?"
"Răng tôi khỏe lắm, không sợ đâu". Nick quét ánh mắt khắp một lượt, xem có món nào để quên ở ngoài có thể tiện tay cầm đi không.
Cái chân gỗ của lão đầu bếp ở trên sàn nhà kêu cọt cà cọt kẹt, lão nhọc nhằn cúi người xuống, lấy ra nửa bao tải hạt đậu rang muối từ sâu bên trong chiếc tủ thấp, nắm lấy một vốc thả vào chiếc túi nhỏ đựng đồ ăn vặt mà Nick giơ ra.
Nick trơ mắt ra nhìn lão đầu bếp nhét trả bao tải hạt đậu về lại chiếc tủ thấp, cằn nhằn: "Ông không thể cho tôi nhiều thêm chút nữa được à? Lần nào cũng cho có một vốc, đúng là keo kiệt".
"Không phải tôi không cho, mà là thuyền trưởng nóỉ không thể cho cậu một lần quá nhiều đồ ăn vặt được, ổ chó không trữ được thức ăn, cậu cầm bao nhiêu thì sẽ ăn hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-yeu/2985744/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.