Type: thuyleminh520
Cánh cửa phòng y tế vang lên tiếng đập “rầm rầm”, Victor ảo não bò từ trên giường dậy thắp cây đèn mỡ các voi, rồi khoác thêm chiếc áo lụa màu trắng như tuyết của minh ra mở cửa.
Một thằng nhóc đầu bù tóc rối chân trần đứng ở ngoài cửa, dưới lớp ga trải giường quấn quanh người rõ ràng là không mặc gì.
“Ảo giác, ảo giác”. Victor lẩm bẩm tự minh thôi mien bản thân, rầm một tiếng lại đóng cửa vào.
Nhưng đáng tiếc là, ảo giác này rất kiên nhẫn tiếp tục phát ra tiếng, mục đích giống như thể nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ gõ đến mãi mãi luôn. Victor thầm nghĩ cứ gõ cửa mãi như thế thì toàn bộ người trên thuyền sẽ chạy tới xem mất, nên đành phải nhắm mắt hậm hực hít một hơi, mở cửa cho nguồn gốc của vạn ác bước vào.
Dưới ánh đèn dầu bập bùng, Victor nhìn con nhóc vô sỉ kia, có dự cảm tối nay không thể nghỉ ngơi tử tế được nữa.
“Tôi đã lên giường với thuyền trưởng”. Nick gống như mọi cô gái thất thân khấc, ánh mắt bi thương mà kinh hoàng nhìn xuống đôi chân trần của minh.
“Tôi sớm biết sẽ có ngày này mà!” Victor thở dài, rót một ly nước lạnh đưa cho nàng, vị khách vô lễ nửa đêm tới thăm không có tư cách hưởng thụ trà và cà phê. “Vậy cô trần truồng chạy lung tung khắp nơi thế này nghĩa là sao?”
Nick càng bi thương hơn nói: “Là vì… là vì làm xong việc thuyền trưởng không cho tôi tiền, còn đánh tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-yeu/2985742/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.