Trong giọng nói của hắn mang theo sự nhẫn nhịn và thống khổ, làm sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức xông vào, mượn ánh trăng mờ ảo nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, mười ngón tay bấu chặt mặt đất hiện lên mười đường ma.u.
Ta hoảng sợ, tiến lên ôm hắn vào lòng: “Ngươi làm sao vậy!?”
Hắn cắn răng nói: “Không sao...”
“Cái gì mà không sao! Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao!” Ruột ta nóng như lửa đốt, lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ sai người đi truyền Thái y!”
Hàn Thủy sắc mặt đen sì, môi run rẩy, hoãn hồi lâu mới nói: “Trở về luyện công, vận khí, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.”
“Vận khí có thể đau thành thế này sao?” Ta để Hàn Thủy nằm trên đùi ta bắt mạch cho hắn, chỉ cảm thấy mạch tượng hỗn loạn, trong cơ thể như có chân khí ngang dọc.
“Nghỉ ngơi một đêm là không sao.” Hàn Thủy mồ hôi lạnh đầm đìa, cố gắng nắm lấy tay ta, “Trường An, có ngươi ở đây là tốt rồi.”
Quả thật là đau đến mơ hồ nên ngay cả lời thật lòng hắn cũng dám nói ra.
Ta đỡ hắn đến chiếc giường mềm mại, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên mặt và cổ hắn, mãi đến nửa đêm hắn mới bình ổn lại, cau mày ngủ thiếp đi trong lòng ta.
Ta sợ hắn ngủ như vậy một đêm, ngày mai sẽ bị cảm lạnh, liền lấy nước nóng lau người cho hắn.
Cầm vải bông lau qua lưng hắn, dù cách một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-yen-ha-thanh/3578023/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.