Chương trước
Chương sau
Edit: Phương Na | Beta: Phương June

***

Vì dung mạo của ngươi khác với ta tưởng tượng, ngươi quá đẹp

Triệu Miên tắm hơn nửa canh giờ, lâu đến mức Chu Hoài Nhượng còn tưởng y xảy ra chuyện gì suýt chút nữa đã bất chấp phá cửa vào xem, may mà có Thẩm Bất Từ ngăn cản nên mới miễn cưỡng coi như thôi.

Sáng hôm sau, vì đêm qua Triệu Miên ngủ được đâu đó hai canh giờ lại phải tiếp tục lên đường đi về phía kinh đô Đông Lăng.

Chỉ còn nửa tháng nữa. thứ độc của Song cổ đực cái này sẽ phát tán, thời gian để y dựa vào giải dược cũng không còn nhiều.

Nhưng y biết chắc chắn có người còn sốt ruột hơn cả y.

Trước khi lên ngựa, Triệu Miên có để ý đến ngôi làng này trở nên náo nhiệt một cách quá đáng.

Dân làng tụ tập thành nhóm ba nhóm năm, trên lưng ai nấy cũng cõng một cái sọt đan bằng mây trong đó đựng đủ các loại ngũ cốc. Có người còn dắt theo đàn dê bò mình nuôi hoặc cõng theo cái lồng đựng gà trông có vẻ như sắp đi chợ.

Dân làng nhìn thấy Triệu Miên, người nào người nấy đứng núp ở xa xa, họ muốn nhìn quý công tử hiếm mà gặp được này, rồi lại bị khí chất của y lấn át đến mức không dám nhìn đi đâu nữa. Còn Chu Hoài Nhượng sinh ra đã dễ mến nên trên người không có rào cản kiêu ngạo nào thành ra dân làng rất thích trò chuyện với cậu.

Ở Đông Lăng, bình thường người dân sẽ đi chợ vào ngày đầu hoặc mười lăm hàng tháng, hôm nay không phải là ngày đi chợ truyền thống.

Triệu Miên ngồi trên xe ngựa suy nghĩ một lúc, y không vội vàng xuất phát mà chỉ bảo Chu Hoài Nhượng đi hỏi thăm thử xem sao.

Chẳng bao lâu, Chu Hoài Nhượng đã trở về bẩm báo: "Điện hạ, đúng thật là thôn Trần gia sẽ đi chợ vào đầu và mười lăm hàng tháng. Lần trước họ đến thị trấn đi chợ thì gặp được mấy người mua rất nhiều, bán buôn nhanh hết hàng lại còn bán được với giá cao hơn nhiều so với ngày thường nữa ạ, kết quả cung không đủ cầu. Thế là dân làng bèn cùng nhau tụ lại để vài ngày đi một chuyến, mang hết hàng hóa còn dư trong nhà gửi hết đi."

Triệu Miên nghi hoặc:"Mấy ngày nay không có lễ hội gì, tại sao lại có tình trạng thiếu vật tư như thế?"

Chu Hoài Nhượng đáp: "Chắc là nhà nào đó muốn ăn tịch* chăng?"

Ăn tịch: Là ăn Mãn Hán Toàn Tịch 101 món đủ kiểu đó nha cả nhà.

"Dù cho là ăn tịch cũng không thể tốn quá nhiều tiền cho những thứ này như thế. Trừ khi họ cần rất gấp và tiền thì không cần." Triệu Miên trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó nhìn về phía Chu Hoài Nhượng: "Ngươi nói xem, người thế nào thì sẽ làm những chuyện như vậy nhỉ?"

Chu Hoài Nhượng 'À' nửa ngày xong rồi mới đáp: "Nhà nào đó muốn tổ chức hôn lễ tạm thời sao ạ?"

Triệu Miên im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: "Hôm qua ngươi rất dũng cảm nên Cô sẽ không mắng ngươi ngu."

Thẩm Bất Từ hỏi: "Điện hạ đang nghi chuyện này có liên quan đến vụ mất tích của Lưu gia sao?"

Triệu Miên vốn đã cử người điều tra vụ mất tích của Lưu gia sau khi Lưu tiểu thư treo cổ đã lâu, tiếc rằng tạm thời vẫn không có được manh mối nào hữu dụng.

Ai cũng nói đó là do Vạn Hoa Mộng đã ra tay, ý rằng đó chính là hậu quả cho bách tính Đông Lăng khi dám chống lại lão. Về chuyện này Triệu Miên không dám gật bừa. Với địa vị và quyền uy của Vạn Hoa Mộng tại Đông Lăng, lão hoàn toàn không cần phải làm một chuyện như vậy. Một khi câu chuyện đã trở nên nghiêm trọng, đối với lão hay với Đông Lăng mà nói thì đó đều không hề có ích lợi nào.

Huống hồ trên dưới trăm mạng người ở Lưu phủ biến mất không một tiếng động, không giống như bị cưỡng ép bắt đi mà như thể họ tình nguyện rời đi vậy.

Nhưng họ chỉ biến mất vài ngày, mang nhà mang người đi sẽ không được bao xa, rất có thể vẫn còn trong nội thành Đông Lăng này. Cả gia đình như vậy sẽ tốn rất nhiều cơm ăn áo mặc dọc đường, nhà họ Lưu cũng thế, với vốn liếng của Lưu phủ có thể vẫn sẽ chịu nổi.

"Bất Từ, ngươi phái người đi kiểm tra những thôn làng gần đây xem sao." Triệu Miên chợt thay đổi chủ ý: "Không, chính ngươi tự kiểm tra."

"Lão Thẩm tự điều tra á?" Chu Hoài Nhượng lo lắng nói: "Lỡ như cái tên Lý Nhị kia lại đến hành thích, an nguy của điện hạ phải làm sao đây?"

"Tên Lý Nhị đó đang lo làm sao tự mình giải Song cổ đực cái kia rồi, tạm thời không rảnh đến tìm chúng ta chuốc lấy phiền phức đâu, có ảnh vệ là đủ rồi." Triệu Miên quay sang Thẩm Bất Từ: "Ngươi xuất phát ngay đi, Cô chờ ngươi ở kinh thành."

Sau khi Triệu Miên rời khỏi thôn Trần gia, đi được thêm nửa ngày cuối cùng cũng đến kinh đô nước Đông Lăng.

Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng và cả Tây Hạ từng tồn tại, hàng trăm năm trước đây đã có chung một tổ tiên, sau đó họ bị chia cắt hết lần này đến lần qua mỗi lần chiến tranh, dần dần họ có văn hóa và kế thừa của riêng mình nhưng chũe viết và ngôn ngữ vẫn dùng chung.

Quốc đô của tam quốc, xét về lãnh thổ thì thịnh kinh của Bắc Uyên là lớn nhất, Thượng kinh của Nam Tĩnh thứ hai và Đông Lăng là kinh đô nhỏ nhất. Nhưng dù nhỏ thế nào thì kinh đô cũng nằm dưới chân thiên tử, nơi ngựa phi như nước, người đi đường như vải dệt, người rao bán hàng rong bên đường cùng những tiếng rao bán không dứt.

Triệu Miên là Chu Hoài Nhượng đều lần đầu tiên được đến kinh thành, hai người đi trên con đường rộn ràng tấp nập, vừa đi vừa nói xấu Đông Lăng.

Chu Hoài Nhượng: "Đường kinh thành gì mà chật quá, thêm vài chiếc xe ngựa nữa chắc tắc đường luôn."

Triệu Miên: "Thật, đúng là một trời một vực với kinh chính."

Triệu Miên: "Đi chung đi, Cô thấy ít nhất là mười mấy tên ăn xin trên đường rồi đấy."

Chu Hoài Nhượng: "Thật ấy, chắc bách tính ở kinh thành phải sống trong cảnh khốn cùng thế này."

Chu Hoài Nhượng: "Công tử công tử, người mau nhìn kia, ban ngày ban mặt mà có tụ tập đánh nhau kìa!"

Triệu Miên: "Úi, đồi phong bại tục thật chứ, ở kinh thành không thể để xảy ra vậy được đâu."

...

Lúc hai người dìm kinh đô còn không quen khen ca ngợi Thượng Kinh, bên tung bên hứng làm mãi không biết mệt.

Lâu lắm rồi hai người quân thần này không được trò chuyện một trận ăn ý đến như vậy.

Sau đó, hai người vào một tư trạch* để nghỉ ngơi tại thành tây.

*Tư trạch: Nhà riêng

Khu trạch này của một người kinh doanh tên Chu Quảng Thâm, là một người Đông Lăng nhưng buôn bán dược liệu ở kinh đô này, thật ra hắn là người Nam Tĩnh chính hiệu, không hề có huyết thống quốc gia khác.

Mười lăm năm trước, Thừa tướng cố ý mở rộng mạng lưới tình báo của Nam Tĩnh, tự mình chọn một nhóm nằm vùng trong viện Thiên Cơ đến vùng Đông Lăng Tây Hạ, Chu Quảng Thâm chính là một trong số đó.

Người được thừa tướng chọn tất nhiên sẽ nhận được tin tức, trước đó gã đã có thông tin rằng y sẽ đến kinh đô. Chu Quảng Thâm không dám thất lễ, nhận được tin liền chuẩn bị sẵn sàng tiếp giá.

Triệu Miên nhận đại lễ của Chu Quảng Thâm xong thì nói thẳng vào chuyện chính: "Mấy nghi thức xã giao xung quanh thôi miễn hết đi. Cô hỏi ngươi, Bạch Du đang ở đâu, tại sao không đến tiếp giá? Hơn nữa, gần đây kinh đô có chuyện gì lạ không?"

Những người nằm vùng bước ra từ viện Thiên Cơ, dù không phải tài trí tuyệt đỉnh nhưng chí ít vẫn sẽ không nằm ở trình độ như Chu Hoài Nhượng. Với sự tra hỏi của Thái tử, Chu Quảng Thâm không chút hoang mang, bình tĩnh nói: "Bạch thần y nói hiện nàng chưa tìm được thứ mà Điện hạ cần, nhưng nàng đã có chút manh mối nên sẽ ở lại Nam Cung vài ngày nữa, tạm thời không thể gặp điện hạ được, mong người thứ tội."

"Không sao." Triệu Miên nói: "Có mặt là được."

Chỉ dựa vào Bạch Du để có được giải dược Song cổ đực cái mà không kinh động đến cách thế lực khác là tốt nhất, y vẫn có kiên nhẫn đợi thêm vài ngày.

"Tạ ơn điện hạ." Chu Quảng Thâm cảm ơn ân huệ: "Về chuyện kinh đô điện hạ hỏi... chẳng hay Điện hạ đã biết về án mất tích của Lưu gia ở Trùng Châu chưa ạ?"

Triệu Miên gật đầu: "Cô biết."

Nhắc đến sự kiện đấy cũng không có vẻ gì là phức tạp.

Ở Đông Lăng, quyền thế quốc sư Vạn Hoa Mộng áp đảo triều chính, dưới một người trên vạn người. Lão ỷ vào việc mình là sư đệ đồng môn của Thái hậu nên tùy ý làm xằng, không xem văn võ bá quan ra gì. Điều này đã khiến không ít giới quyền quý Đông Lăng sinh lòng oán hận từ lâu, nhưng vì thế lực của lão nên không ai dám nói gì.

Vụ án của Lưu phủ cũng chỉ như một ngòi nổ. Quốc sư mải mê mù quáng mai mối khiến cho vị tiểu thư danh môn khuê tú phải thắt cổ phí hoài thân mình, sau đó lại giận chó đánh mèo kéo theo toàn bộ Lưu phủ khiến cả Lưu thị hoàn toàn mất tích.

Dù cho Lưu cô nương có 'kháng chỉ bất tuân' đi chăng nữa thì tội lỗi cũng không dừng lại ở đó. Quốc sư thích gì làm nấy lấy việc tư tổn hại việc công, xem nhẹ luân thường đạo lý. Nếu Thái hậu vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn mặc cho lão muốn làm gì thì làm, với bản tính quái đản khó dò như Vạn Hoa Mộng thì không biết khi nào sẽ nguy hại cho gian sơn xã tắc.

"Sau khi xảy ra thảm án ở Lưu phủ, Ngự sử phủ Đông Lăng đã liên danh với nhau dâng tấu vạch trần tội trạng của Vạn Hoa Mộng, khẩn cầu Thái hậu tường thẩm vụ án này và nghiêm trị Quốc sư hòng xoa dịu oán than của trăm họ, sự phẫn nộ của bách quan." Chu Quảng Thâm nói: "Thuộc hạ nghe nói không chỉ đơn thuần những ngự sử này mà cả những lão võ tướng anh quốc công cũng có rất nhiều bất mãn với Vạn Hoa Mộng, họ bùng phát ngay trước mặt Thái hậu, có một lần thậm chí còn đòi dẫn quân vây quét Nam Cung nhưng bị thái hậu khiển trách rất nặng nề."

Triệu Miên cười khẩy, quả nhiên giống y hệt phán đoán của y: "Nếu đã nói như vậy thì bây giờ ở đất kinh đô này chướng khí mịt mù hỗn loạn, chẳng phải đó là điều mà một số kẻ đang mong muốn hay sao."

Chu Hoài Nhượng không nhịn được mà hỏi: "Vậy cuối cùng thái hậu Đông Lăng có quản việc này không?"

Chu Quảng Thẩm nói: "Thuộc hạ chỉ biết thái hậu đã từng triệu kiến Quốc sư đến mật đàm, nội dung mật đàm thuộc hạ đã cố gắng nhưng không thể tra ra được. Nhưng cho đến bây giờ, quốc sư và Nam Cung vẫn yên ổn, không ai dám thẩm vấn lão, cũng không ai dám làm gì với Nam Cung. Tháng sau hai người bị hắn chọn trúng vẫn cứ phải tiến hành kết hôn theo ý muốn của lão..."

Nghe vậy Chu Hoài Nhượng ho kịch liệt hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Quảng Thâm: "Được được, ngươi không cần nói nữa đâu."

Chu Quảng Thâm không hiểu gì nhưng vẫn thức thời ngậm miệng lại.

Người bị Vạn Hoa Mộng hạ thủ là Triệu Miên vẫn thờ ơ nhấp một ngụm trà, hỏi thêm câu khác: "Với lại, tình hình Bạch Du ở Nam Cung sao rồi? Nàng là người Nam Tĩnh, chưa chắc Vạn Hoa Mộng đã tin tưởng nàng."

"Điện hạ anh minh." Chu Quảng Thâm cười khổ nói: "Thần nghe Bạch thần y nói, tên Vạn Hoa Mông này nhìn chúng sinh rất vô tình. Dù cho xuất thân hay địa vị thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là giun dế trong tay lão ta. Dù rằng Thái hậu Đông Lăng đã dặn lão cẩn thận với những người lân cận nhưng không biết tên Vạn Hoa Mộng này có đặt lời nói của Thái hậu vào trong lòng hay không nữa."

Triệu Miên vuốt tách trà trong tay, trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: "Phái người truyền lời Cô cho Bạch Du. Gần đây sẽ có kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế để vào được Nam Cung, cũng tìm một thứ giống như nàng nên tốt nhất hãy cẩn thận, tốt nhất là cứ hạ gục hắn có khi sẽ có tin vui ngoài ý muốn --- giống như nàng cho Vạn Hoa Mộng một món quà trung thành vậy."

Triêệu Miên đi một đường từ Trùng Châu đến thẳng kinh đô đầy mệt mỏi nên hai ngày nay vẫn chưa đi đâu mà nghỉ ngơi trong Chu phủ. Y cũng không nhàn rỗi mà nhân cơ hội này chỉnh đốn lại mạng lưới tình báo của Nam Tĩnh, thu hoạch được kha khá thứ.

Trong số đó, hai người đọc được một cuốn sách bí mật về quan hệ giữa Vạn Hoa Mộng và Nam Cung, giờ Triệu Miên đã hiểu rõ hơn về quốc sư nước láng giềng này.

Ví như, Vạn Hoa Mộng là một tên đàn ông thấp bé, bình sinh lão ghét nhất kẻ nào nói về vấn đề chiều cao của mình. Nếu ngươi lỡ nói một chữ 'thấp' trước mặt lão vào ngay khi tâm trạng lão không tốt, một năm sau mộ của cả gia đình ngươi đã xanh cỏ rồi.

Còn một ví dụ khác như, thuật luyện cổ của Vạn Hoa Mộng. Từ cổ độc hại người đến cả thuốc để chữa bệnh, bí dược sinh con hay ngay cả thuật dịch dung, thậm chí là Song cổ đực cái, bệnh dịch... 'kiệt tác' nhiều vô số kể.

Ánh mắt Triệu Miên dừng lại ở bốn chữ 'bí dược sinh con' một lúc lâu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ dị đến khó tả.

Nhìn từ một góc độ nào đó, nếu không có Vạn Hoa Mộng thì y cũng sẽ không quá bộ đến đây.

Triệu Miên lắc đầu, tự nhủ mình đừng suy nghĩ nhiều nữa. Y gọi Chu Quảng Thâm hỏi: "Thuật dịch dung này có cách giải không?"

Chu Quảng Thâm kinh doanh dược liệu ở kinh đô nên vừa khéo gã cũng nghiên cứu về những bí thuật Nam Cung này: "Bẩm điện hạ, các kỹ thuật dịch dung đều có những cách giải khác nhau, những loại thường dùng thì thuộc hạ có thể phối được giải dược."

"Vậy ngươi cứ chuẩn bị trước đi" Triệu Miên nói: "Sau này có khi còn dùng đến."

Chu Quảng Thâm nói: "Vâng, điện hạ, đến giờ dùng bữa rồi ạ."

Chu Quảng Thâm lo lắng điện hạ ăn không quen đồ Đông Lăng nên đã yêu cầu đầu bếp Nam Tĩnh chuẩn bị các món ăn quê hương chuẩn chỉnh, dù cho đó là xuất phẩm hay hương vị thì gần như giống kinh thành như đúc.

Sau khi Chu Hoài Nhượng ăn được vài bữa còn góp lời với điện hạ: "Điện hạ, chúng ta có nên nhân cơ hội phê bình đồ ăn ở kinh đô một chút không?"

Triệu Miên ngẫm lại, cũng rất lâu rồi mình chưa nói xấu Đông Lăng thế là dè dặt nói: "Ừ."

Và thế là, dưới sự bảo hộ âm thầm của ảnh vệ hai người đã đi đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh đô.

Chu Hoài Nhượng yêu cầu một gian trang nhã thượng hạng rồi gọi hết tất cả các món ăn có trong chiêu bài ra.

Đông Lăng gần biển nên sẽ ăn hải sản nhiều hơn. Đối mặt với một bàn tiệc toàn hải sản khiến Triệu Miên nhíu mày lại, đầu tiên là nếm thử một miếng cá biển hấp.

Vừa cho vào miệng, Triệu Miên chợt cảm thấy không ổn lắm.

Cảm giác hương vị cá biển này thật sự rất ngon, gần như y không thể tìm thấy được bất kỳ lỗi nào.

... Đáng ghét.

Chu Hoài Nhượng quan sát phản ứng của điện hạ rồi hỏi: "Điện hạ, sao ạ?"

Triệu Miên phản ứng hết sức bình thường: "Cũng nuốt được, ngươi thử đi."

Chu Hoài Nhượng cũng gắp một miếng cá biển nhỏ cho vào miệng nhai chậm rồi nuốt, càng nhai vẻ mặt càng trở nên kì diệu. Ăn xong một miếng, cậu hoàn toàn không biết phải đánh giá ra làm sao, đành phải làm theo lời điện hạ: "Điện hạ nói đúng, nuốt cũng được ạ."

Sau đó hai người quân thần ngầm hiểu ý nhau nên không ai nói thêm câu nào, cứ vậy im lặng dùng bữa.

Cơm ăn được một nửa, bất thình lình bên ngoài nhã gian truyền đến tiếng đao kiếm tuốt khỏi vỏ. Động tác tay của Triệu Miên thoáng khựng lại, nhìn ra phía ngoài cửa.

Chu Hoài Nhượng sửng sốt --- cậu nhảy lên một phát: "Ai!"

Lúc này ngoài cửa lại không còn bất cứ tiếng động nào, im lặng đến mức lạ thường.

Triệu Miên híp mắt lại, nhìn thấy hai bóng người trên cửa sổ, một trong số họ đang cầm thanh trường đao đè lên cổ người kia.

Người cầm trường đao là ảnh vệ của Triệu Miên: "Công tử, là Lý Nhị ạ."

Tay cầm thìa của Triệu Miên đột nhiên xiết chặt. Y cố gắng hết sức giữ nguyên dáng vẻ, nhìn sang chỗ khác, sau đó lại ung dung uống canh của mình.

"Lý Nhị?!" Chu Hoài Nhượng khó tin, hai mắt như chuông đồng: "Hắn còn dám về sao?!"

Giọng của Lý Nhị từ ngoài truyền vào: "Ta dám." Ám vệ kề đao lên cổ hắn, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Phiền tiểu huynh đệ truyền cho y một câu, nói là công tử nhà ngươi có người làm cá cầu kiến."

Chu Hoài Nhượng nói với Triệu Miên: "Công tử, tên làm cá muốn gặp người."

Triệu Miên hờ hững nói: "Ta nghe thấy mà.

"Người nói xem, chúng ta có cần..." Chu Hoài Nhượng làm động tác cứa cổ.

Triệu Miên trông bình tĩnh là vậy nhưng đầu ngón tay vì dùng quá nhiều sức nên đã trở nên trắng bệch: "Vậy chẳng phải lợi cho hắn quá rồi sao."

Lý Nhị nói: "Yên tâm, chắc chắn lần này ta sẽ không nói nhảm đâu."

Chu Hoài Nhượng quay sang thuật lại: "Công tử, hắn nói chắn chắn lần này không nói nhảm đâu."

Triệu Miên: "... Ta đã nói là ta nghe được rồi mà."

"Nhưng mà điện hạ, sao Lý Nhị lại biết chúng ta ở đây?" Chu Hoài Nhượng cẩn thận suy xét, lưng lạnh ngắt: "Lẽ nào hắn theo dõi chúng ta?"

"Thẩm Bất Từ nói không thì sẽ là không. Lý Nhị biết chúng ta sẽ đến kinh đô, đây cũng là tửu quán đắt đỏ nhất, hắn đoán được chúng ta đến đây cũng không có gì lạ." Triệu Miên dùng khăn lau khóe miệng: "Đã có gan đến tìm ra thì ta gặp hắn một chút cũng có làm sao ---- cho hắn vào."

Sau khi ảnh vệ tuân lệnh liền áp giải Lý Nhị vào nhã gian.

Vài ngày không gặp, cuối cùng cũng tên Lý Nhị này cũng không mặc đồ chuyên dụng của người làm cá. Hắn đổi một bộ đồ bó sát dễ cử động, sạch sẽ gọn gàng, càng làm tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài thẳng tắp.

Triệu Miên thấy khá hài lòng vì vết thương trên khóe miệng Lý Nhị vẫn chưa khỏi hẳn.

Nếu không nhìn mặt thì tên Lý Nhị cũng coi như có chút ưu điểm. Nhưng nhìn mặt mũi thì thôi coi như bỏ.

Triệu Miên lạnh lùng nhìn hắn: "Quỳ xuống nói."

Lý Nhị hướng mày: "Nữa hả?"

Đao của ảnh vệ lại gần cổ thêm một tấc: "Công tử nói ngươi quỳ xuống."

Mạng nhỏ bị người ta tóm lấy, Lý Nhị không phải kháng gì được thành ra cũng lười. Hắn thở dài, vén vạt áo lên rồi quỳ xuống trước mặt Triệu Miên lần nữa.

Lửa giận cháy bừng bừng mấy ngày nay trong lòng Triệu Miên cuối cùng cũng nguôi đi một chút, nhưng y vẫn rất giận.

Nêếu nói Lý Nhị ngông nghênh thì hắn đã quỳ xuống thoải mái như vậy, trên mặt không hề có chút vẻ khuất nhục nào. Còn nói hắn không ngông nghênh, nếu có cơ hội báo thù thì sẽ không bao giờ nương tay.

Triệu Miên đứng trước mặt Lý Nhị, trịch thượng nói: "Ngươi còn sống nhỉ."

"Còn sống chứ." Lý Nhị nói: "Nhưng Vân Ủng và Hoa Tụ bị thương không nhẹ, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Hai cô nương ngốc này lén tự mình hành động sau lưng ta, chịu chút giáo huấn cũng tốt thôi."

Cho nên chỉ có hai cô nương kia bị thương, còn tên đen nhẻm này thì lại yên ổn nói chuyện với y.

Tiếc thật đấy.

Triệu Miên nhẹ giọng hỏi: "Ồ? Sao các nàng ấy bị thương vậy?"

Lý Nhị cười với y: "Thôi đừng vờ nữa, biết ta muốn làm gì ngoài gia đình ra thì chỉ có ngươi. Vân Ủng nói với ta, Nam Cung đã chuẩn bị từ sớm, như thể chỉ cần chờ các nàng tự chui đầu vào lưới vậy. Không ngờ thật, tay của ngươi lại co thể vói vào tận Nam Cung."

Gioọng Triệu Miên mỉa mai: "Trâu chậm uống nước đục, ngươi có thì cớ gì để trách."

"Ta tới đây không phải để oán trách mà là tới cầu hòa." Lý Nhị thẳng lưng, giọng cũng nghiêm túc hơn đôi phần: "Vạn Hoa Mộng là kẻ địch chung của chúng ta, muốn cướp giải dược từ trong tay lão, ta với ngươi phải lập liên minh thì mới khả năng thắng nhất. Vẫn là câu nói kia, ngươi giết ta và nếu như không tìm được giải dược thì cũng chỉ có một con đường chết. Đừng đối chọi với ta công tử à, chúng ta cùng nhau lấy đại cục làm trọng được chứ?"

Triệu Miên chỉ cảm thấy buồn cười: "Ngươi quên rằng ngươi đã làm nhục ta như thế nào rồi sao? Lại còn có gan để kết minh với ta. Nếu Thái hậu biết ngươi không sợ chết chắc bà ấy sẽ cho ngươi một cái danh dũng hầu siêu đẳng nhất rồi."

Không biết câu nào chọt trúng huyệt cười của Lý Nhị, hắn phụt cười một tiếng rồi lại chợt ý thức được bây giờ không phải lúc để cười bèn bày ra bộ mặt chân thành nói: "Cho dù ta với ngươi không phải bạn thì cũng chưa chắc là địch, chi bằng công tử thẳng thắn với ta luôn đi?"

"Thẳng thắn? Với ngươi sao?" Triệu Miên không hề giấu giếm sự khinh thường của mình. Tên Lý Nhị này đầy bí ẩn, đến cả sợi lông cũng là giả, thẳng thắn nói chuyện với loại người này rõ ràng là đang tìm đường chết: "Không dám, không dám, không được đâu."

Lý Nhị quỳ trên mặt đất, vừa bất đắc dĩ vừa thiếu kiên nhẫn nói: "Lúc ta nghe theo thì ngươi lại không thèm đoái hoài tới ta, ngay cả ánh mắt cũng chẳng nhìn lấy một cái, tới lúc điên lên rồi thì ngươi lại thấy ta làm nhục ngươi... Đúng là khó hầu hạ thật."

Triệu Miên khịt mũi coi thường: "Cái 'nghe theo' của ngươi là thế này à? Ta sợ ngươi đang hiểu sai từ này đấy."

Cứ cãi nhau thế này mãi cũng không được. Toàn bộ kiên nhẫn của Lý Nhị hoàn toàn bay biến, dứt khoát nói: "Nói một câu chắc chắn đi, nói chuyện được thì nói, không nói thì thôi. Chúng ta tự tìm thuốc giải bằng năng lực của mình, khỏi làm phiền ai nữa."

Triệu Miên không hiểu Lý Nhị đang nói gì, y thừa nhận Vạn Hoa Mộng rất mạnh, chỉ dựa vào một mình Bạch Du thì chưa chắc có thể tìm được giải dược ở Nam Cung. Còn Lý Nhị thì có bản lĩnh không thua gì y.

Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy thì biến địch thành bạn mới là kế sách tuyệt nhất.

Nhưng sao y có thể nuốt trôi được cục tức này đây.

Triệu Miên nhìn chằm chằm Lý Nhị, muốn tìm sơ hở nào đó trong mắt hắn: "Vừa rồi ngươi nói muốn nói chuyện thẳng thắn với ta?"

"Đúng."

"Được." Triệu Miên ngồi lại bàn, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ như đang thẩm vấn phạm nhân: "Ta hỏi ngươi, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"

Lý Nhị không ngờ Triệu Miên sẽ hỏi hắn chuyện này trước. Hắn chỉ sửng sốt một cái rồi chậm rãi trả lời: "Không."

Triệu Miên không tin: "Nếu không thì sao khi đó lúc nhìn thấy ta, ngươi lại sững sờ lâu như vậy?"

Lý Nhị đáp: "Vì dung mạo của ngươi khác với ta tưởng tượng, ngươi quá đẹp."

Triệu Miên hơi sửng sốt, tự dưng bị khựng mà không hiểu lý do.

Lý Nhị trả lời vô tư như vậy, tất nhiên, lại còn khen y nữa, nhất định là... có lừa dối trong đó.

Triệu Miên nhanh chóng phản ứng, sốc lại khí thế: "Xàm ngôn! Ta làm gì đẹp đến mức đó."

Lý Nhị chần chờ: "Cái này..."

Chu Hoài Nhượng do dự: "Công tử ơi..." Có thật là người không hiểu rõ vẻ bề ngoài của mình không vậy?"

Triệu Miên nói tiếp: "Hơn nữa, nếu như ngươi không quen ta thì tại sao bây giờ lại đột nhiên ngoan ngoãn cầu hòa. Sao không làm vậy từ sớm đi hả?"

Lý Nhị đáp: "Trước đó ta không biết ngươi mang theo nhiều cao thủ như vậy, bây giờ biết rồi thì tất nhiên muốn tận dụng mọi thứ tốt nhất chứ."

Dù câu trả lời của Lý Nhị nghe có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Triệu Miễn vẫn không hề tin một câu nào: "Ngươi muốn tiếp tục kết liên minh với ta, được thôi, nhưng sau này ngươi nhất định phải nghe theo ta."

Lý Nhị không đồng ý ngay: "Vậy phải xem ngươi muốn ta làm gì mới được."

Triệu Miên nói: "Ngươi rửa mặt trước đi."

Lý Nhị khó hiểu: "Hai cái này có liên quan đến nhau không?"

"Có." Triệu Miên hùng hổ nói: "Ta thấy da đen là ăn không ngon được."

Và thế là thuốc giải dịch dung của Chu Quảng Thâm phối cho Triệu Miên đã có đất dụng võ.

Lý Nhị: Chân thành đúng là chiêu cuối.

Ngoan em cũng ngứa mắt, điên lên em lại không chịu được. Miên Miên ơi em muốn gì vậy?

----------------

June: Hai anh em như chó với mèo cười vl=))))) Nhiễm Thuật Tang Hiến kiếp trước hả các con?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.