Cậu đeo cặp sách, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm hơi hơi trong suốt, trên người là áo phông trắng giản dị, đứng ở cửa ra của trạm tàu điện ngầm, hành lý đơn giản gọn nhẹ, không giống như người đi xa đến đây.
Bọn họ đã không gặp mặt suốt một năm rưỡi.
So sánh với kì nghỉ đông kia, Vân Dã lại cao lên một chút, cơ thể đã phát triển hoàn toàn, đứng ở trên đường đã có khí chất nổi bật xuất sắc.
Mùa hè ở Nam Vu nóng bỏng người.
Doãn Vân Y cầm ô đi đến cửa ra của trạm tàu điện ngầm.
Liếc thấy cô, Vân Dã đút di động vào trong túi, đi về phía cô.
Trong một, hai năm chuẩn bị thi đại học này, Doãn Vân Y thường xuyên mơ thấy cậu, đều là Vân Dã hồi cấp Hai và lớp Mười. Mà bây giờ, cô đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.
Cô ngẩn ra mấy giây, mãi cho đến khi Vân Dã đứng ở trước mặt mình, chiếc ô che khuất hơn một nửa khuôn mặt cậu.
Cô muốn nhìn thấy cả khuôn mặt của cậu.
Doãn Vân Y đưa ô cho cậu một cách rất tự nhiên.
Mà sau khi cậu thuận thế nhận lấy thì lại tiến lên trước một bước.
Lúc này, bọn họ đều ở dưới chiếc ô.
“Này, Oai Oai.” Vân Dã cong môi.
Doãn Vân Y ngẩng đầu lên, bên dưới cặp mắt kính nửa trong suốt màu nâu là đôi đồng tử quen thuộc ấy. Cô mấp máy môi, một lúc lâu sau cũng chỉ thốt ra hai chữ: “Vân Dã…”
Tình cảm nồng nàn cực kì mãnh liệt này lan ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966963/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.