Chương trước
Chương sau
Có thể nhìn thấy vết thương nhỏ bị vỏ tôm đâm vào trên đầu ngón tay anh, đây là lần đầu tiên Vân Ly không cảm thấy anh vô sỉ, chỉ cảm thấy đền bù cho anh như vậy thì còn chưa đủ.
Cô nhìn xung quanh, kéo tay áo anh: “Về nhà trước đi…”
Phó Thức Tắc không nhúc nhích.
Vân Ly rất bất đắc dĩ, sau khi xác định xung quanh không có ai khác, cô mới lề mề nắm lấy tay anh.
Cái lưỡi mềm mại linh hoạt lướt qua đầu ngón tay anh, Phó Thức Tắc lẳng lặng nhìn người trước mắt đang đỏ ửng mặt. Cô còn thường xuyên ngước mắt lên, trước khi ánh mắt giao nhau lại ngại ngùng dời tầm mắt đi.
Dường như Nam Vu không còn lạnh như vậy nữa.
Mấy ngón tay còn lại của anh nâng mặt cô lên, đầu ngón tay vẫn còn ướt át di chuyển đến khóe môi cô. Môi anh dán lên luôn, mang theo sự xâm lược không cho phép từ chối, lòng bàn tay anh nâng eo cô lên ngăn cô lùi lại.
Mãi cho đến khi cô thở hổn hển, Phó Thức Tắc mới buông cô ra, kéo cô đi về.
Vừa mới vào cửa, anh đã lập tức vén quần áo của cô lên từ phía sau, ngón tay vẫn còn mang theo cái lạnh ở ngoài trời. Cả người Vân Ly run lên, túm lấy cổ tay của anh: “Không có cái kia!”
Phó Thức Tắc dừng động tác, đi lục vali hành lý của cô, mấy phút sau, anh nhìn cô một cái như thể đang suy ngẫm điều gì đó.
Ánh mắt này nhìn đến mức khiến Vân Ly hoảng sợ.
Anh đứng dậy mà không nói lời nào. Vân Ly hơi sửng sốt: “Anh định ra ngoài à?”
Phó Thức Tắc: “Ừ, ra cửa hàng tiện lợi mua nước.”

Đã hơn ba giờ sáng, Vân Ly buồn ngủ đến nỗi hai mắt đều không mở nổi. Phó Thức Tắc vừa mới ngồi dậy, ánh sáng trong phòng đã phác họa ra từng đường cong trên cơ thể anh. Vân Ly ôm lấy anh từ phía sau, hôn xuống sau thắt lưng của anh.
“Em ngủ trước đây.”
“Đi dội nước qua đã.” Anh quay đầu sang, tay khẽ xoa đầu cô. Vân Ly đau nhức cả người, nói bằng giọng mũi: “Không thích, em muốn đi ngủ.”
Về mặt lí trí, Vân Ly biết mình nên đi tắm qua một lượt, nhưng cô không có chút sức lực nào. Cô chui gần hết người vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt đang híp lại dõi theo Phó Thức Tắc.
Anh đi đến trước tủ quần áo cầm một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển đậm. Vân Ly nhớ tới lúc tối khi cô lục tủ quần áo, bên trong chỉ có một màu, lẩm bẩm nói: “Sau này em mua quần áo cho anh nhé?”
Động tác của Phó Thức Tắc tạm dừng lại, bỗng nhiên anh hỏi cô: “Mua giống Từ Thanh Tống à?”
Vân Ly tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Em thích nó như vậy à?”
Vân Ly vô cùng lúng túng: “Đừng nói anh ghen với anh ấy nhé…”
“Thế nên là thích à?”
“...”
Vân Ly cực kì cạn lời, nói kháy anh: “Không phải ngày xưa anh còn mặc quần áo của anh ấy à, anh không thích sao?”
Phó Thức Tắc cười một tiếng không có chút độ ấm nào.
“Đó là bởi vì em thích.”
Vân Ly ngẩn ra một lát, người giống như Phó Thức Tắc, quả thật đã làm rất nhiều chuyện cho cô.
Nhưng vốn dĩ anh hoàn toàn không cần phải thế.
Phó Thức Tắc từ từ tới gần, thấy khuôn mặt xị ra của anh, lòng Vân Ly mềm nhũn, cười tủm tỉm ôm lấy cổ anh: “Vậy không phải vừa khéo à, em cũng thích anh mặc.”
Cô vòng tới vòng lui, cuối cùng cô cũng ngầm trả lời câu hỏi của anh.
Mặc dù Vân Ly nói như vậy nhưng mặt Phó Thức Tắc vẫn không có cảm xúc gì. Vân Ly nịnh nọt nói: “Vậy anh thích quần áo kiểu gì, em sẽ chọn cho anh kiểu đó.”
“Chọn kiểu em thích.” Thái độ của Phó Thức Tắc trở nên mềm mỏng, nghịch tóc cô: “Anh thích kiểu em thích.”
Lúc này, Vân Ly đã thông minh lên, cuối cùng đã có thể hiểu chính xác lời nói của Phó Thức Tắc.
– Anh thích kiểu em thích.
– Nhưng em không thể thích kiểu một người đàn ông khác thích.
Bởi vì mệt nên mấy phút anh tắm lập tức trở nên rất lâu, Vân Ly khép hai mắt lại, ngủ đến mơ mơ màng màng, lờ mờ cảm giác được Phó Thức Tắc vén chăn lên.
Khăn lông ấm áp dán lên đùi cô.
Ban đầu, cô hơi chống cự lại mà ngăn cản tay anh. Anh không để ý tới, từ từ lau sạch cho cô.
Cảm thấy thoải mái, lông mày hơi cau lại của Vân Ly thả lỏng ra.
Dáng vẻ khi ngủ của cô yên tĩnh ngoan ngoãn, Phó Thức Tắc nhìn một hồi lâu, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô.

Hôm sau, Vân Ly ngủ tới tận hơn một giờ chiều, vài tia nắng chui vào phòng, cô tựa ra sau theo thói quen. Phía sau lưng vốn nên trống trải lại là lồng ngực của một người khác.
Cô ngoảnh đầu lại, Phó Thức Tắc ôm lấy cô từ phía sau, cằm khẽ chống lên trán cô, tay ôm eo cô. Những tia nắng vụn vỡ dừng quanh mắt anh, làn da anh rất mỏng, có thể nhìn thấy mạch máu nho nhỏ.
Cô nhìn xuống chút nữa, cô vẫn còn nhớ rõ sau khi kết thúc một lần cuối cùng vào tối hôm qua, anh đi tắm.
Rõ ràng trước khi ngủ cô vẫn mặc quần áo.
Sao bây giờ lại không có rồi?
Cô quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn hàng loạt hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, phản chiếu lại dưới ánh mặt trời. Cô hoàn toàn không buồn ngủ nữa, rối rắm trong chốc lát, Vân Ly luồn ngón tay vào giữa tay anh và da thịt mình, định thản nhiên lấy tay anh ra.
Nhưng lại bị lòng bàn tay anh bao bọc lấy.
Phó Thức Tắc nắm lấy tay cô, đặt ở trước bụng dưới của cô, từng nụ hôn ngắn dừng trên cổ cô.
Vân Ly cảm nhận được phản ứng của anh nên xin tha: “Đừng…”
Phó Thức Tắc như thể còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nhập nhèm, giọng điệu lười nhác: “Anh sẽ nhẹ một chút.”
“...”
Khi Phó Thức Tắc nấu cơm trưa kết hợp bữa sáng xong, Vân Ly vẫn đang vùi mặt vào gối, anh đi qua gõ cửa.
Vân Ly đang cực kì bực bội, cố tình quay mặt vào tường.
Phó Thức Tắc dựa nghiêng vào cửa, nhìn người trên giường với vẻ buồn cười. Anh cố ý đi kéo chăn của Vân Ly, cô không mặc quần áo, thề phải bảo vệ chăn trong tay.
Nhưng bởi vậy mà anh thành công khiến cô ngồi dậy.
Phó Thức Tắc nhặt quần áo ở trong xó lên, tự giác quay lưng về phía cô.

Vân Ly đã hoàn toàn mất lòng tin vào phẩm chất đạo đức của anh, một tay túm chặt chăn, một cái tay khác cẩn thận đè dưới chăn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phó Thức Tắc bằng ánh mắt gắt gao.
“Nhanh lên đi.” Anh uể oải nói: “Mãi không nghe thấy tiếng động, anh sẽ thèm.”
“...”
Vân Ly vội vàng mặc quần áo, nghe thấy tiếng cô xuống giường, anh xoay người lại, liếc thấy đôi chân ửng đỏ của cô, anh cau mày kéo thảm bông ở dưới gầm giường ra.
Cô lê dép, chậm chạp đi vào nhà vệ sinh. Phó Thức Tắc đi theo cô, xả ít nước ấm cho cô rửa mặt.
Thấy anh cứ đi theo mình, Vân Ly nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Mắt Phó Thức Tắc chứa chút ý cười: “Sợ em ngã.”
Lại bị anh chòng ghẹo, Vân Ly thẹn quá hóa giận, lấy ngón tay hứng ít nước vẩy lên người anh. Phó Thức Tắc ngước mắt lên, thản nhiên gạt đi.
Hôm nay, hai người không có kế hoạch gì khác, thứ Tư là phải quay về Tây Phục. Đầu tiên, Vân Ly ăn bánh mì nướng mà Phó Thức Tắc đã xé thành miếng nhỏ, hỏi: “Bình thường anh về Nam Vu thì sẽ đi thăm anh Giang Uyên à?”
Phó Thức Tắc uống một hớp sữa, tùy ý đáp: “Ừ.”
“Hay là, lát nữa bọn mình đi thăm anh ấy nhé?” Để ý tới ánh mắt của anh, Vân Ly chần chờ nói: “Bởi vì thứ Hai, thứ Ba phải đi họp, thứ Tư phải về rồi.”
Vân Ly nói rõ ý định của mình hơn nữa: “Sau này, em cũng muốn đi cùng anh.”
Tay Phó Thức Tắc cứng đờ, chai thủy tinh kiểu Trung Quốc đựng sữa chocolate, nhìn sang, đối diện là ánh mắt trong veo của Vân Ly.
Mọi mặt trong cuộc sống của anh đều đã có hình bóng của cô.
Anh không suy nghĩ gì mà trực tiếp “ừ” một tiếng.
Giang Uyên được chôn cất ở nghĩa trang công cộng. Vân Ly chọn lựa một hồi lâu trên bản đồ, muốn mua một bó hoa tươi ở ven đường để mang đi. Phó Thức Tắc nhìn cô bận trước bận sau thu dọn đồ đạc, còn anh thì ngồi trên ghế sofa chơi sudoku.
Đợi đến khi Vân Ly có thể ra cửa thì đã hơn ba giờ.
Dừng lại trước cửa hàng hoa tươi, Vân Ly chọn một bó hoa huệ tây màu trắng, sau đó chui lại vào xe.
Phó Thức Tắc nhìn lướt qua, bỗng nhiên nói: “Em chưa tặng hoa cho anh bao giờ.”
“...”
Khi anh nói những lời này thì không có chút cảm xúc đặc biệt gì, sau đó lập tức khởi động xe. Vân Ly nói một tiếng “chờ một lát”, sau đó lại xuống xe. Phó Thức Tắc chống tay lên cạnh cửa xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Vân Ly ôm một bó hoa chuông tình yêu về.
Cô nhét hoa chuông tình yêu vào trong ngực Phó Thức Tắc: “Em tặng bó hoa đầu tiên, cho anh, bó thứ hai cho anh Giang Uyên.”
Phó Thức Tắc cười: “Không cần.”
Nhưng anh vẫn nhận hoa, chỉnh màng ni-lông cẩn thận, sau khi bảo đảm sẽ không đè vào cánh hoa thì mới để ra ghế sau.
Nghĩa trang công cộng ở vùng ngoại ô của thành phố Nam Vu. Hầu như Vân Ly chưa đi thăm mộ bao giờ, sau khi đi vào khu ấy, cô cũng không nhìn thấy ai khác.
Phó Thức Tắc thành thạo đi đến một vị trí, Vân Ly cúi đầu nhìn, ảnh của Giang Uyên dán trên bia mộ không lớn không nhỏ, anh ấy khẽ mỉm cười, nhìn vào máy ảnh.
Vân Ly bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng của ảnh và cách chụp này, cùng với độ nét của ảnh đều rất quen thuộc.
Cô nhớ tới tấm ảnh thẻ trên thẻ căn cước của Phó Thức Tắc.
Cô cảm thấy có lẽ ảnh thẻ của hai người là cùng đi chụp.
Mà lúc này, Phó Thức Tắc chỉ có thể đối mặt với một hòn đá lạnh lẽo.
Lòng Vân Ly cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Phó Thức Tắc nhặt vài chiếc lá rụng ở bên cạnh, phủi bụi bẩn trên mộ.
Phó Thức Tắc kéo tay Vân Ly: “Anh, giới thiệu với anh một chút, đây là người yêu của em.”
Giọng anh nhẹ nhàng, tựa như đang nói chuyện với một người bạn già: “Là Ly Ly mà em nói với anh lần trước đó, em đã từng kể với anh rồi, em không muốn chia tay.”
Vân Ly sửng sốt, Phó Thức Tắc cụp mắt nhìn xuống: “Bọn em quay lại rồi.”
“Xem được nhật kí của anh, biết anh muốn sống…” Anh tạm dừng rất lâu, liếc mắt nhìn Giang Uyên trên ảnh một cái, khóe môi cười hơi châm chọc bản thân.
Phó Thức Tắc thì thầm nói: “Xin lỗi, em không thể khiến anh sống sót.”
Bầu không khí bị đè nén mấy giây.
“Biết anh không trách em, chú Giang cô Giang cũng không trách em. Biết anh không muốn cuộc đời em nát bấy.” Anh lại im lặng rất lâu, sau đó mới nói: “Yên tâm đi.”
“Em sẽ sống thật tốt.”
“Sẽ không tự trách bản thân.”
“Nhưng mà, em cũng sẽ không quên anh, anh ạ.”
Nói mấy câu đó xong, Phó Thức Tắc nhận lấy hoa huệ trắng trong tay Vân Ly, đặt ngay ngắn ở trước mộ anh ấy, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Em dâu mang cho anh đó, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Cả khu nghĩa trang buồn tẻ vắng lặng, tiếng nói của anh cũng chìm trong tiếng gió.
Dứt lời, Phó Thức Tắc đứng dậy, kéo Vân Ly đi ra ngoài.
Đi chưa đến hai bước, anh dừng chân lại, nhìn về phía Vân Ly, dùng lòng bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt cô. Anh cười bất đắc dĩ: “Khóc gì vậy?”
“Em sẽ đối xử tốt với anh cả đời, cả đời, cả đời đều đối xử tốt với anh…” Vân Ly vừa sụt sịt vừa nói năng lộn xộn, nước mắt giống như vỡ đê. Sau đó, cô dứt khoát không giãy giụa nữa, nghẹn ngào nói: “Em cũng không biết vì sao lại khóc.”
Cô chỉ biết.
Bởi vì quá đau lòng cho hết thảy những gì anh đã phải trải qua.
Bởi vì cô biết nỗi đau anh phải chịu dưới sự hướng nội ít nói của mình.
Bởi vì cô hi vọng thế giới của anh sẽ không có những đau đớn tột cùng này.
Phó Thức Tắc nắm chặt tay cô, đút vào trong túi mình.
Hai người im lặng đi về, Vân Ly nhớ lại những lời anh vừa nói, hỏi: “Lúc nãy anh nói anh không muốn chia tay…”
Nhưng khi Vân Ly đề nghị chia tay, Phó Thức Tắc lại đồng ý rất nhanh.
“Lúc ấy anh sợ em cảm thấy anh quá sa sút, nên khi em đề nghị chia tay với anh, anh muốn trở lại dáng vẻ lúc trước rồi mới lại đi tìm em.”
Vân Ly muốn kìm nén nước mắt của mình nhưng lại không thể làm được mà nức nở nói: “Lúc đó, sao anh không nói thẳng như vậy luôn?”
Trong một năm rưỡi này, cô đều sẽ ở bên cạnh anh.
Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn bậc thang, tựa như một đứa trẻ, chỉ có thể đặt giày vào khoảng trống ở mép các bậc thang. Anh không cần dùng đến cơ thể, tay đặt ra sau lưng là có thể giữ thăng bằng.
Tiếng anh bay tới theo gió.
“Anh sợ anh không làm được.”

“Anh cũng rất yếu đuối.”
Anh cũng rất yếu đuối.
Có quá nhiều việc, anh sợ anh không làm được, kết quả, đối với em mà nói, chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phó Thức Tắc không thích hứa hẹn vu vơ, nhất là khi đối mặt với Vân Ly.
Anh không muốn lại có thêm một phần áy náy với người mình yêu, anh không muốn mang tới bất kì tổn thương nào cho người mình thương.
Vân Ly nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ tới cái này. Cô ngây ngẩn nhìn bóng lưng anh, đi lên trước, ôm lấy anh từ phía sau.
“Vậy thì sau này, phía sau tất cả yếu đuối của anh đều sẽ có em.”
Vậy thì yếu đuối của anh, đều sẽ không còn nữa, bởi vì có sự tồn tại của chúng ta.

Sau khi quay lại xe, Vân Ly bấm bấm vào điện thoại di động của Phó Thức Tắc, nối với loa của xe, bật bài “Vô Điều Kiện” của Trần Dịch Tấn.
Để ý thấy ánh mắt của Phó Thức Tắc, Vân Ly khẽ nói: “Em chỉ cảm thấy, tình yêu của anh dành cho em là vô điều kiện.”
Bất kể là chia tay, bất kể là xảy ra chuyện gì, cuối cùng, Phó Thức Tắc đều sẽ đến bên cô.
Lời bài hát được hiển thị trên màn hình điện tử của trung tâm điều khiển, Vân Ly yên lặng lắng nghe giọng nam tràn ngập từ tính kia, tựa như Phó Thức Tắc đang nói với cô…
“Xin đừng sợ hãi”
“Anh vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe”
“Vẫn luôn ở sát bên em”
“Tiến lùi và đồng cảm với em”

“Anh chỉ biết ngày ngày yêu em”

“Bởi vì trên đời này, yêu là không màng tới điều kiện”
Sau khi về tới dưới nhà, Phó Thức Tắc và Vân Ly tới chợ bán thức ăn ở gần đó trước để mua ít rau củ thức ăn tươi và cá. Về nhà, đương nhiên là hai người cùng nhau vào bếp.
Phó Thức Tắc rửa rau, Vân Ly nấu cá, trong lúc đó, tiếng nước ngừng chảy, cô cảm nhận được cái ôm từ phía sau của Phó Thức Tắc.
“Yêu là có điều kiện.” Anh thì thầm ở bên tai cô.
Không phải vô điều kiện.
Mà điều kiện duy nhất…
Người yêu, là em.

Sau gần hai năm, khi quay lại EAW lần nữa, cách trang trí và môi trường của công ty vẫn giống như ngày hôm qua. Vân Ly đi theo sau Trương Nghiên Hãn đến cửa phòng họp EAW, ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy Phó Thức Tắc ở cuối hành lang.
Cô nhớ lại rất lâu trước đây, anh đội mũ lưỡi trai, đút hai tay vào áo chống gió, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Điểm khác biệt chính là, lần này, khóe môi anh khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn cô một cái, rồi mới từ tốn đi vào văn phòng của Từ Thanh Tống.
Nhìn thấy anh, Vân Ly không nhịn được mà cong môi lên, để ý thấy Trương Nghiên Hãn quay đầu lại, cô nén cười, rồi mới đi theo vào văn phòng.
Người đón tiếp ở EAW đã không có đồng nghiệp ngày xưa, mấy người Vân Ly chịu trách nhiệm phát triển trò chơi, chủ yếu là nói rõ về chi tiết trò chơi bằng văn bản với EAW.
Đây là một trò chơi dành cho gia đình có quy mô lớn và tính giải trí cao, đến lúc đó sẽ chỉ mở sân chơi ở EAW. Ở mỗi cửa trò chơi, con cái và ba mẹ sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong các cảnh khác nhau. Trò chơi sẽ bố trí mười nhiệm vụ nhỏ, có thể là đấu võ săn thú ở sa mạc, thảo nguyên... cũng có thể là khai khẩn đất hoang trong vùng đất khô cằn ở hoang mạc...
Hầu hết là Trương Nghiên Hãn giao tiếp với người bên kia trong suốt cả quá trình. Vân Ly nghe bọn họ nói chuyện, tầm mắt lại bị hấp dẫn bởi tấm poster rơi dưới góc của kệ sách.
Là cuộc thi VR mà Từ Thanh Tống nhắc tới ngày hôm qua.
Thế giới thực tế ảo có thể khiến cho mọi người trải nghiệm rất nhiều thế giới thực, nhưng mãi mãi không thể trải nghiệm được sự việc thật sự.
Cũng có thể bù đắp tiếc nuối trong hiện thực, chí ít là có thể an ủi quá khứ có tiếc nuối.
Vân Ly nhớ lại lời Phó Thức Tắc nói, anh rất hi vọng Giang Uyên còn sống, đầu cô lóe lên một ý tưởng.
Trương Nghiên Hãn còn có chuyện muốn nói với những người khác nên bảo Vân Ly tới phòng nghỉ chờ bọn họ trước.
Bên trong phòng nghỉ có người, lúc mở cửa, Vân Ly bất ngờ trông thấy Hà Giai Mộng, người đã lâu không gặp.
“Ơ, cô Nhàn, Nhàn Vân à?!” Hà Giai Mộng kinh ngạc, mừng rỡ không thôi: “Lâu lắm rồi không gặp cô.”
Để ý thấy thẻ công tác trên người Vân Ly, cô ấy mới phản ứng lại: “Không ngờ người tới đây trao đổi lại là cô Nhàn Vân, cô muốn vào trong ngồi một lát không?”
Kéo Vân Ly đến ghế sofa xong, Hà Giai Mộng bắt đầu kể chuyện trong hơn một năm nay với cô.
Chủ đề nói chuyện của con gái rất dễ chuyển sang vấn đề cá nhân.
Vân Ly để ý thấy chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ ở ngón giữa bên tay trái của Hà Giai Mộng nên hỏi: “Chị Giai Mộng, chị sắp kết hôn à?”
Nhớ ra ngày xưa cô thường xuyên nghe thấy “ông chủ đúng là đẹp trai quá đi mất”, Vân Ly hơi hơi trợn tròn hai mắt, khẽ che môi nói: “Là…”
Cô còn chưa nói ra mấy chữ tổng giám đốc Từ, Hà Giai Mộng đã hiểu cô muốn nói gì, lộ ra vẻ mặt khóc lóc thảm thương, nói: “Không phải ông chủ đâu, ngày trước, cách đây lâu lắm rồi, ông chủ trực tiếp gọi tôi tới văn phòng, dịu dàng nói với tôi, anh ấy muốn tự nhận lỗi và từ chức…”
Tự nhận lỗi và từ chức á?
Vân Ly lộ ra vẻ mặt sững sờ, Hà Giai Mộng giải thích: “Chính là nhân viên thích anh ấy, cũng là lỗi của anh ấy, có lẽ anh ấy nên đổi nơi làm việc…”
“…”
Vân Ly ngẫm nghĩ, đúng là rất phù hợp với phong cách của Từ Thanh Tống.
Hà Giai Mộng làm ra vẻ đau lòng: “Sao tôi nỡ để ông chủ từ chức vì tôi chứ, thế là tôi vội vàng bảo mẹ tôi đi làm mai cho tôi. Kết quả là, sau khi yêu vào, ông chủ không nhắc tới chuyện kia nữa.”
“Xem mắt có thuận lợi không?”
Hà Giai Mộng nói tiếp bằng vẻ mặt hạnh phúc: “Lần thứ hai xem mắt thì gặp được người yêu bây giờ của tôi, đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi định kết hôn vào năm sau.” Dứt lời, cô ấy quan tâm nói: “Cô Nhàn Vân, cô vẫn độc thân à?”
Khi Vân Ly từ chức, Hà Giai Mộng đã nói bóng nói gió mấy lần nên đã biết chuyện bọn họ chia tay.
Vân Ly lắc đầu, còn chưa nói rõ thân phận của người yêu mình thì đã nghe thấy Hà Giai Mộng nói với vẻ vô cùng căm phẫn: “Phó Thức Tắc đúng là chỉ được cái đẹp mã, người u ám như thế, chẳng nói nổi một câu nào, chắc chắn không dễ ở chung khi yêu nhau, cũng không biết ai mới chịu nổi cái tính này. May mà cô Nhàn Vân không bảo thủ treo cổ trên cái thân cây đó.”
“…”
“Đúng rồi, vừa nãy tôi còn nhìn thấy anh ta đi tìm ông chủ đấy. Cô Nhàn Vân này, nếu cô không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của anh ta thì cứ đợi ở phòng nghỉ đi!” Hà Giai Mộng thân mật thấu hiểu vỗ vỗ vào vai Vân Ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.