Bà Giang không thể tin nổi cho đến khi tận tay kéo tấm vải trắng xuống nhìn rõ khuôn mặt trắng nhợt nhạt của con trai mình.
Bà nắm chặt tay Phó Thức Tắc nấc lên trong sự nghẹn ngào đứt ruột đứt gan: “Không phải cháu nói sức khoẻ nó rất tốt, không phải cháu đã nói chính mắt cháu nhìn thấy nó uống thuốc đều đặn sao?”
Phó Đông Thăng và Trần Kim Bình kéo Phó Thức Tắc ra phía sau, cố gắng hết sức trấn an người mẹ đáng thương đang rơi vào cơn hoảng loạn vì mất đi đứa con trai độc nhất.
Phó Thức Tắc cúi thấp đầu, toàn bộ việc xảy ra đêm nay như một chiếc chuỳ đá nện mạnh lên người anh. Xương cốt Phó Thức Tắc lúc này như bị đập nát, thân thể nhức nhối, kiệt quệ, yếu đuối đến mức như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng ngã sõng xoài trên nền đất.
Bà Giang đã ngồi sụp xuống gào khóc nức nở.
Phó Thức Tắc nhìn đôi vợ chồng già, lẩm bẩm nói: “Cháu xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Phó Đông Thăng thấy cảm xúc của đối phương bắt đầu rơi vào trạng thái kích động quá mức, lập tức kéo Phó Thức Tắc ra ngoài. Ông thở dài, trong hành lang nhỏ hẹp, từ tốn an ủi con trai: “A Tắc. Đây không phải lỗi của con, Giang Uyên là một đứa trẻ tốt, nhưng năng lực mỗi người đều có hạn.”
“Thằng bé đã rất cố gắng, con cũng thế.”
Phó Thức Tắc mở to mắt, đôi hàng mi thoáng run rẩy nhưng không có bất kì phản ứng gì.
Nghe thấy tiếng khóc bi thương vọng ra, Phó Đông Thăng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966947/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.