Vân Ly chụp ảnh lại rồi đút ví đựng thẻ vào trong túi, sau đó khởi động xe, chạy loanh quanh mấy vòng ở khu chung cư. Lần đầu tiên lái xe có kích cỡ như này, cảm giác nhấn ga hoàn toàn khác với những lần cô lái xe trước đây.
Vân Ly chưa nhìn biển số xe, nhưng chỉ dựa vào mấy phút lái thử vừa rồi cũng biết chiếc xe này thuộc hàng đắt tiền tầm trung.
Cô vẫn luôn cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà Phó Thức Tắc không tệ, nhưng Hạ Tung Thanh đã từng nói qua, ba mẹ anh đều là giáo sư trường đại học Bách khoa Tây Phục. Phán đoán của cô về hoàn cảnh gia đình nhà anh vẫn luôn bị hạn chế bởi suy nghĩ phần tử trí thức thì nghèo khó.
Cô vừa mới vào nhà thì đã nhận được tin nhắn đến Nghi Hà của Phó Thức Tắc.
Vân Ly cắt tấm ảnh ở ví đựng thẻ chỉ còn lại chân dung, sau đó gửi cho Phó Thức Tắc: [Người này trông có vẻ đẹp.]
Phó Thức Tắc: [Ừ.]
Cô tự gửi ảnh của mình: [Người này thì sao?]
Khi Phó Thức Tắc nhận được tin nhắn thì có thể tưởng tượng ra dáng vẻ biết rõ còn cố hỏi của người ở đầu bên kia, trong ảnh, cô ôm một chồng sách bị rớt xuống một nửa, hơi ngửa đầu cười với ống kính. Anh lưu ảnh vào máy, gửi hai chữ: [Xinh đẹp.]
Chưa nói được mấy câu với anh, Vân Ly đã nhận được một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là tranh sơn dầu vẽ phong cảnh núi biển, người đó có tên là Doãn Dục Trình.
Trực giác của cô chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966915/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.