Phó Thức Tắc: “Xe đỗ ở nhà trọ đó, em có thể dùng trong khoảng thời gian này.”
Cha già của mình là ông chủ trường dạy lái xe nên Vân Ly hiểu rất rõ nguyên tắc không nên cho người khác và phụ nữ mượn xe. Phó Thức Tắc bằng lòng đưa xe cho cô đi, chắc là rất tin tưởng cô, hoặc là bằng lòng gánh chịu toàn bộ thiệt hại mà cô có thể gây ra.
Vân Ly được chiều mà sợ, cất chìa khóa vào trong túi xách, không nghĩ ra nên đền đáp anh như thế nào, vì thế cô nói ra ý tưởng có tính khả thi cao nhất: “Vậy lúc anh về, em có thể đi đón anh.”
Phó Thức Tắc: “Không cần, Từ Thanh Tống sẽ đi đón.”
Khi anh hé môi, mà không có hình dạng gì, Vân Ly lạnh cả sống lưng, thử liếc nhìn anh một cái. Anh từ chối một cách thản nhiên, giống y hệt như lúc cô theo đuổi anh.
Thậm chí giọng điệu cũng hờ hững trước sau như một.
Đối mặt với Phó Thức Tắc, Vân Ly không dám nổi giận, chỉ mím mím môi: “Được rồi.”
Dáng vẻ giận dỗi mà không dám nói của cô như thể anh là ác bá đang bắt nạt cô vậy, Phó Thức Tắc không hiểu lắm: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Vân Ly sốc ba lô lên, kiễng chân nhìn xung quanh, giả vờ như thể không thèm để ý: “Vừa nãy nhớ lại ngày xưa khi em theo đuổi anh, anh cũng luôn nói là “không cần”.”
Không ngờ bây giờ lại bị tính sổ, Phó Thức Tắc bật cười vui vẻ từ tận đáy lòng: “Vậy anh phải làm thế nào?”
Vân Ly: “Thì…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966914/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.