Mấy ngày mưa dầm liên miên đã qua, tuần cuối cùng của tháng Tám, ánh nắng mặt trời vắng mặt bấy lâu cũng đã hửng lại.
Trên cao là mặt trời gay gắt, cả thành phố được phủ một sắc vàng chói chang, nhựa đường cũng sắp bốc cháy đến nơi rồi. Thỉnh thoảng lại có côn trùng nhỏ bay qua mặt, tiếng ve mải miết đêm ngày, lặp đi lặp lại như không có điểm dừng.
Vân Ly cảm thấy mình sắp bị phơi khô rồi.
Sau khi chạm mặt Đặng Sơ Kỳ, hai cô gái cũng chẳng còn hứng chọn lựa nữa mà vào thẳng Hải Thiên Thương Đô ở ngay cạnh.
Hai người vào bừa một cửa hàng bán mì hoành thánh.
“Thời tiết quỷ quái kiểu này có khác nào nướng chín người sống đâu.” Gió điều hòa phả tới, Đặng Sơ Kỳ có cảm giác như mình vừa sống lại, “Tớ không muốn chờ nữa rồi, đúng là ở Tây Phục vẫn hơn, ít ra không nóng đến mức này.”
Vân Ly phủ định: “Đó là do cậu lâu rồi không về, Tây Phục cũng nóng vậy thôi.”
“Thế á? Vậy thôi.” Đặng Sơ Kỳ nói: “Haizz, mong là mùa hè Nam Vu có mưa, cứ như mấy hôm trước là nice cực.”
(*) Từ “nice” ở đây là tác giả dùng.
“Rồi Nam Vu ngập luôn.”
“Chỉ cần không nắng là được!”
“Giờ cậu còn ghét cả ánh sáng cơ à.”
“...” Đặng Sơ Kỳ cạn lời, vươn tay sang nựng mặt cô bạn, “Vân Ly, sao cậu lắm lý lẽ vậy hả! Hôm nay tớ mà mang kim là miệng cậu hết đường mở!”
Vân Ly bị đau nên né ra, cười giả lả xin tha: “Tớ sai rồi tớ sai rồi.”
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-trang/966877/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.