Quay trở lại không kịp, Ái Lan liền rẽ vào một con đường mòn băng qua bãi cỏ xén, lắp sau rặng cây vông vang hoa vàng. Không phải là em sợ hãi gì hai cô gái điêu ngoa kia, nhưng em biết chắc rằng nếu đi qua mặt, thế nào họ cũng lên tiếng nói cạnh khóe, lỡ không kềm chế được tức giận em cũng to tiếng nói lại thêm phiền phức ra, trong lúc đầu óc em còn lo làm những việc có ích hơn.
Bích Mai, Bích Đào mải mê nói chuyện đến nỗi Ái Lan đứng ngay gần sau lưng mà không biết, chỉ cách nhau một đám lá vông vang rậm rì xanh ngắt. Thâm tâm em cũng không muốn nghe lén chuyện riêng của người khác. Nhưng vì chăm chú đi lánh mặt, bất chợt đến sát phía sau hai chị em, sau rặng vông vang, Ái Lan nghe rõ ràng hai tiếng : Chúc thư. Và em run lên sung sướng với ý nghĩ.
"Trời ! Lạy trời cho hai con nhỏ này bất ngờ lại ình cái chìa khóa mở cánh cửa bí mật thì tốt quá !"
Ái Lan tiến sát lại bụi vông vang mọc sát cái ghế dựa dài bằng đá trắng. May quá, đám lá chỗ này lại dày đặc, em chỉ cần cúi thấp đầu xuống một chút là đã che giấu được hết cả thân hình. Đôi tai lắng hết sức để nghe ngóng, không khác một tay thám tử nhà nghề đang rình bắt bọn gian phi.
Phía ghế đá bỗng... im lặng. Ái Lan nín thở đợi chờ, trống ngực đập thình thịch, chỉ lo bất chợt bị ho hoặc ngứa mũi hắt hơi thì nguy. Đột nhiên tiếng nói Bích Đào nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-to-di-chuc/3914371/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.