Cá kho ăn ngon, ít nhất là ngon với cái tay nghề của người mới học làm bếp. Tề Hải Dương học này nọ rất nhanh, sở dĩ tối hôm qua làm ra mấy thứ khó nhai kia cũng vì hai mươi mốt năm qua cậu chưa từng xuống bếp.
“Đúng là ba hoa mà, còn đấm ngực chắc chắn biết làm cơm. Mấy món tối qua, tôi sống đến từng tuổi này rồi mà chưa ăn qua thứ khó nuốt như vậy.” Trần Thiên Tường vừa cười vừa lườm cậu một cái, tuy chỉ cách một đêm, nhưng quan hệ của hai người đã trở nên rất thân mật. Tối qua anh còn không nỡ cười cậu, hôm nay đã xỏ xiên rồi.
Tề Hải Dương ngốc ngốc há to miệng lùa cơm vào, “Anh Tường cười lên thật là đẹp mắt!”
Trần Thiên Tường cố ý nghiêm mặt, cầm đũa gõ gõ chén cậu, “Lại nói xàm! Đồ nhị! Ăn cơm!”
“Ở nhà em đúng là lão nhị mà……” Tề Hải Dương nháy mắt mấy cái, hắc hắc cười rồi và thêm hai đũa cơm vào mồm, sau đó lại nói: “Kỳ thật em đâu có định ba hoa, em chưa từng làm cơm nhưng có nhìn mẹ làm, nghĩ là đơn giản ai dè thành ra vậy. Aiz, đều do mẹ cả, nấu cơm là đam mê của bả mà, chưa bao giờ cho người khác động vào, anh trai, em gái, cả ba cũng không được làm. Ở nhà em chỉ có nhiệm vụ rửa chén.”
“A…… Vậy là nhà cậu có ba anh em?” Trần Thiên Tường nhìn như bình thản gắp một miếng cá, lòng lại than thầm một tiếng. Mấy ngày này, chuyện với cậu ta diễn biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thu-gap-nhau-at-co-mot-cong/1985006/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.