Ái Ngân, Ái Ngân, Ái Ngân, chưa bao giờ tôi lại ghét cay ghét đắng một người đến thế.
"Cô chủ, cô để quên điện thoại trong nhà vệ sinh đúng chứ? Bên trường học có gửi trả cho cô này."
Ể, điện thoại? Vẫn có thể tìm lại được luôn sao?
Những lo âu, phiền muộn đang cắm rễ trong đầu tôi lập tức bị niềm vui bất ngờ ấy đá văng đi, tôi háo hức nhìn chú Thanh lôi từ túi áo khoác ra chiếc điện thoại ốp màu tím nhạt của hoa oải hương, vật gắn kết đầu tiên giữa tôi và Tĩnh Tuệ ở thế giới này. Lia lịa nói cảm ơn chú rồi nhận lấy điện thoại và bật lên, tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó vẫn hoạt động tốt, không có dấu hiệu bị trầy xước hay nứt vỡ gì cả.
"Cô ăn đi kẻo nguội." Chú Thanh cầm tô cháo đặt vào lòng bàn tay tôi, cháo thịt bằm cùng đậu xanh tán nhuyễn. Tôi vui vẻ cười híp mắt:
"Vâng, cảm ơn chú rất nhiều, cháu ăn ngay đây."
Nửa tiếng sau, chú Thanh thu dọn tô, hộp bỏ vào giỏ rồi khom lưng xuống, thì thầm vào tai tôi:
"Chúc ngủ ngon, cô chủ. Cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô."
Tôi nằm quay lưng về phía chú, vẫn nhắm chặt mắt giả vờ ngủ. Chờ bên tai vang lên tiếng cửa khép nhẹ lại, tôi mới lặng lẽ nhoẻn miệng cười.
"Chú cũng ngủ ngon nhé."
Ánh đèn phòng bệnh vẫn sáng trưng, tôi nằm ngọ nguậy một hồi rồi chìm vào mộng đẹp.
Tôi chớp chớp mắt, vươn vai vài cái và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-than-phan-mot-tinh-yeu/2906694/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.