“Đây là tình huống gỉ vậy, những thứ đồ dùng cá nhân này có thể mang ra bày trước mặt người khác sao?”
Vân Giai Kỳ nhìn kỹ lại, cô nói: “Đây không phải là đồ của tôi”
Mộ Ngọc My nói: “Vân Giai Kỳ thứ này được tìm thấy ở trong phòng của cô, không phải cô thì là của ai chứ? Cô còn có những đồ kiểu này sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Bên trên đó làm gì có viết tên của tôi”
Mộ Ngọc My lạnh lùng nói: “Cô còn giả vờ ngốc với chúng tôi sao? Cô ngốc thật hay đang giả ngốc vậy! Cô sẽ không ngốc đến mức muốn giả ngốc trước mặt chúng tôi đấy chứ?”
Vân Giai Kỳ nói: “Cô mới ngốc đấy! Nếu đây không phải là đồ của tôi, tôi sẽ không thừa nhận! Không phải của tôi thì chính là không phải của tôi, cha mẹ cô không dạy cô, không phải đồ của mình thì không thể nhận à?”
Mộ Ngọc My sững người, mặt mày tái mét nói: “Tôi thấy cô đang giả ngu thì có! Chắc chắn là cô mua thứ này về, muốn dùng thủ đoạn thấp.
kém này để dụ dỗ đàn ông!”
Vân Giai Kỳ vừa muốn trả đũa lại thì một người giúp việc khác cầm một chồng khăn tay trong tay, hấp tấp chạy tới.
“Ông chủ, tìm được rồi! Tìm được nhãn ngọc bích của ngài rồi!”
Người giúp việc chạy đến trước mặt Bạc Ngạn Thiên, giở chiếc khăn tay ra, cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc nhãn ngọc bích ở bên trong ra.
Bạc Ngạn Thiên cầm nhẫn ngọc bích lên, ông ta nhìn kỹ một hồi, không có vết xước nào.
Mộ Ngọc My càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355248/chuong-1481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.