Chương trước
Chương sau
“Em có đói bụng không?”
Trong đầu Vận Giai Kỳ thoáng hiện lên các món như gà rán, món lẩu, bò bít tết, khoai tây chiên, kem.
Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Bạc Ngạn Thiên và Mộ.
Ngọc My, cô lại chống cẵm nói: ‘Tôi không muốn ăn”
“Sao thế?”
“Tôi không muốn xuống tầng dưới, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Bạc Tuấn Phong biết “bọn họ” trong lời của cô là đang nói đến ai “Tôi ghét bọn họ!” Vân Giai Kỳ lại nói: “Tôi cũng không thích căn phòng này, tôi không muốn ở trong căn phòng này, nhưng tôi cũng không biết phải đi đâu?”
Nói xong, cô lườm anh nói: “Tôi không thích ở đây”
Vào chiều ngày hôm nay, Bạc Tuấn Phong không biết cô đã trải qua những gì, mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc, khuôn mặt sưng vù.
Bạc Ngạn Thiên ra tay không có chừng mực, từ lúc anh còn nhỏ ông ta đã tin tưởng và chấp hành theo giáo dục roi vọt nhưng nếu ông ta thực sự nghiêm túc thì ông ta ra tay sẽ không nhẹ đâu.
Bạc Tuấn Phong nói: ‘Vậy thì tôi sẽ đưa em về phòng của tôi”
“Tôi không muốn!” Vân Giai Kỳ nói: “Đó là phòng của chú với người phụ nữ xấu xa kia, tôi không muốn đến đó!”
Bạc Tuấn Phong biết cô thực sự tức giận.
Nhìn thấy cô không muốn trở lại căn phòng đó, Bạc Tuấn Phong suy nghĩ một chứt rồi hỏi: “Không phải em thích phòng có vườn hoa sao?”
Hai mắt Vân Giai Kỳ sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc từ”
Ngay sau đó người đàn ông nắm lấy tay cô nói: “Đi theo tôi.”
Vân Giai Kỳ được anh dắt tay đi ra ngoài cửa.
Vừa mới mở cửa, người giúp việc ở ngoài cửa nơm nớp lo sợ nói: “Bạc gia, ông chủ thúc giục ngài xuống ăn cơm”“
Bạc Tuấn Phong giống như không nghe thấy gì, nắm tay Vân Giai Kỳ đi về phía tầng một.
Đến khi đứng trước cửa một căn phòng, Bạc Tuấn Phong đột ngột dừng lại.
Anh mở cửa ra, Vân Giai Kỳ đi theo phía sau anh, cô nhanh chóng bị thu hút bởi những gì đang nhìn thấy trước mặt.
Phòng ngủ rất rộng, giường, phòng thay đồ, phòng tảm và ban công được thiết kế bằng sắt hình vòm với một cánh cửa đi thẳng ra vườn hoa nhỏ.
“Đó là một vườn hoại” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vân Giai Kỳ bước tới cửa ban công, mở cánh cửa ra, bước vào trong vườn hoa Trong vườn hoa ngập tràn màu xanh của các loại cây.
Bây giờ, vào lúc hoàng hôn, ráng chiều chiếu sáng thật đẹp Vân Giai Kỳ thậm chí có thế tưởng tượng được cảm giác thoải mái như thế nào khi đặt một chiếc ghế xích đu trong vườn hoa, nãm dài trên chiếc ghế vào buổi chiều, nghe thấy tiếng hót của chim, mùi thơm của hoa, mệt mỏi muốn ngủ.
Bạc Tuấn Phong đứng phía sau cô hỏi: “Em có thích căn phòng này không?”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại ngạc nhiên nói: “Đây là căn phòng chú chuẩn bị cho tôi sao?”
“Tôi rất thíchl” Vân Giai Kỳ giống như một đứa trẻ vô cùng dễ dàng thỏa mãn nói: ‘Cảm ơn chú!”
“Vậy thì, sau này ở đây sẽ là phòng của em”
“Được!”
Bạc Tuấn Phong đi đến trước mặt cô, cúi đầu và nhẹ nhàng bóp chóp mũi cô: “Sau này, nếu em không muốn ăn cơm cùng bọn họ thì có thể đặt một bàn ăn nhỏ ở ngoài ban công, mỗi ngày tôi ăn cơm cùng với em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.