Bạc Ngạn Thiên liếc nhìn Bạc Tuấn Phong, quay lại, lại nhìn Mộ Ngọc My,nhíu mày nói: “Ngọc My khiến con phải chịu ủy khuất rồi”
Mộ Ngọc My tủi thân nói: “Con… con chỉ là cảm thấy, con gái ngủ chung với cha có chút không thích hợp… Suy cho cùng thì nam nữ cũng không có giống nhau! Càng là con gái thì càng phải hiểu rõ điều này. Nếu không, sau này lớn lên sẽ trở nên tùy tiện…”
Người hầu bên cạnh nghe vậy có chút nhịn không được nói: ”Cô Ngọc My cô nói vậy thật không hay. Mạn Nhi mới nhỏ như vậy, một đứa trẻ sợ bóng tối là điều không thế tránh khỏi, trông cậy vào cha là điều có thể hiểu được. Cô không cần phải quá khắc nghiệt với cô bé như vậy”
Mộ Ngọc My đột ngột ngấng đầu lên và nhìn cô ấy một cách lạnh lùng, Người hầu ngay lập tức sửng sốt trước ánh mắt của cô ta Bạc Ngạn Thiên vẻ mặt không hài lòng nói: “Ở đây không có chỗ cho cô chen vào?”
Người hầu lập tức cúi đầu nói: “Ông chủ… ông nguôi giận”
“Từ ngày mai trở đi, cô không cần phải đến nữa, hôm nay thu dọn đồ đạc, nhà họ Bạc không giữ cô lại nữa, đến chỗ quản gia lấy tiền rồi đi đi”
Người hầu cản môi, gật đầu, xoay người rời đi. Vì câu nói này, Bạc Ngạn Thiên đã sa thải cô ta ngay tại chỗ!
Mộ Ngọc My bây giờ sắc mặt mới tốt lên một chút.
Bất kể như thế nào, ít nhất Bạc Ngạn Thiên cũng rất xem trọng cô ta!
Trong lòng cô ta cảm thấy được an ủi một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/355064/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.