Chương trước
Chương sau
Anh ấy nhẹ nhàng nhướng mắt lên, đáy mắt toát lên sắc lạnh: “Ông đang dạy tôi cách làm việc hay sao?!
Mộ Khánh An giật mình.
‘Sắc mặt căng thẳng của ông ta đang nhìn về hướng của Bạc Tuấn Phong, người đàn ông trước mắt này, sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt toát sắc lạnh, toát lên cảm giác ám đạm.
“Tổng giám đốc! Điều tra, điều tra ra rồi!!
Trợ lý cầm điện thoại đi về hướng của Mộ Khánh An, lau mồ hôi trên mặt và nói với Mộ Khánh An: “Điều tra ra rồi, chủ nhân của hai tòa nhà văn phòng này họ Tống! Nhưng mà quyên hạn không đủ chỉ tra được thông tin vị này họ Tống Giai Kỳ, là một người nước ngoài!
Mộ Khánh An liếc qua một cái rồi đột nhiên cười lớn lên.
“Ha ha ha hai Cô gái ơi vì vậy tôi nói, cô đừng có nói dối việc này, vẫn chưa đến lúc! Thì đừng nói lời không đúng mà cô cứ nhất quyết thừa nhận, tôi đã cho cô bậc để bước xuống nhưng cô không cần, cô lại muốn trước mặt nhiều người như vậy bị lột trần mới cam lòng hay sao?!
Tuy nhiên, không đợi ông ấy nói dút lời, Vân Giai Kỳ lặng lẽ lấy hộ chiếu ra đưa cho Mộ Khánh An nhìn.
“Tôi họ Tống, sao vậy!
Mộ Khánh An đang cười thì khựng lại.
Ông ấy nhìn tấm hộ chiếu Vân Giai Kỳ, chết lặng người.
“Tống Giai Kỳ!
Tấm hộ chiếu được Giai Kỳ lấy ra đích thực là cái tên này.
Sắc mặt của Mộ Khánh An lập tức thay đổi: “Cô…cô không phải gọi là Vân Giai Kỳ hay sao!
“Này!
“Cõ.!
Mộ Khánh An khó mà tin tưởng nhìn về chiếc điện thoại thông tin được điều tra chứng tỏ chủ nhân của hai tòa nhà đó tên là Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ?
Vân Giai Kỳ vô tội nhướng vai: “Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn ông đã thay tôi chứng minh tôi nên cảm ơn ông mới đúng?!
Một khoản thời gian, khung cảnh trở nên im lặng dường như chỉ một âm thanh cây kim rơi trên mặt đất thôi thì âm thanh sẽ nghe rất rõ.
Vân Giai Kỳ thuận tay thu lại hộ chiếu hai tay ngoan ngoãn đặt ở sau lưng, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Tống giám đốc Mộ? tống giám đốc Mộ..!
Mộ Khánh An vẫn chưa hoàn lại tinh thần.
Vân Giai Kỳ đi đến trước mặt ông ta vây vây tay, Mộ Khánh An đã lấy lại được tinh thần, Vân Giai Kỳ nói: “Tổng giám đốc Mộ, ông lúc nãy nói với tôi với Tiêu Dương nói những lời như vậy, có phải là nên xin lỗi hay không?!
Cơ mặt của Mộ Khánh An co giật Cô ấy vậy mà kêu ông ấy xin lỗi ư?
Vân Giai Kỳ nói: “Mời ông xin lỗi được không?!
Mộ Khánh An nheo nheo mắt: “Cô kêu tôi xin lỗi? Cô dựa vào cái gì mà kêu tôi xin lỗi?!
“Tôi chỉ muốn ông biết rãng, tôi không quan tâm nhà họ Mộ như thể nào, ông như thế nào, tôi cũng phải tốt, Tiêu Dương cũng phải tốt..” Cô ấy không thèm ngước mắt lên nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên và xoay: “Không phải là người ông có thế đụng!
Mộ Khánh An nghiến chặt răng _. Vân Giai Kỳ bước đến gần một bước, kiếng chân nói vào tai ông ấy: “Ông hy vọng con gái của ông gả cho Bạc Tuấn Phong, hai nhà liên hôn, bay lên cao, sao ông lại khẳng định Bạc Tuấn phong là người thừa kế cuối cùng của nhà họ Bạc?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.