Tất nhiên bác sĩ không biết đứa trẻ nằm trong phòng cấp cứu kia chính là cậu chủ nhỏ Bạc Vũ Minh được nhà họ Bạc cưng chiều muôn vàn, thế nên giọng nói công thức hóa không khỏi khiến lòng người sợ hãi.
Vân Giai Kỳ cầm bút, run tay ký tên lên cột “bệnh nhân”.
Lúc cô trả lại giấy thông báo cho bác sĩ, đột nhiên nằm lấy cánh tay ông ta: “Bác sĩ, xin ông hãy cố gảng chạy chữa hết sức có thể…
Tôi không thể để mất đứa bé này được “Xin cô hãy yên tâm! Chúng tôi là bác sĩ tất nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình để cứu được cháu bé!” Nói xong, bác sĩ cũng không nhiều lời nữa, vội vã quay trở về phòng cấp cứu.
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Vân Giai Kỳ, thấy sắc mặt cô trắng bệch và vô cùng xơ xác, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu”
Anh nói như thế không biết là đang an ủi cô hay để làm yên lòng mình nữa. Không lúc nào lòng anh không nóng như lửa đốt. Bạc Tuấn Phong nhìn về phía đèn vẫn đang sáng trên phòng cấp cứu, nhắm mắt lại.
‘Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi kêu lên mấy chữ này, nắm đấm siết thật chặt.
Nếu như Bạc Vũ Minh thật sự xảy ra chuyện bất trắc gì, cho dù là phải đánh đổi tất cả, cô cũng phải khiến Vân Liên nợ máu thì trả bằng máu!
Mạn Nhi thấy sắc mặt Vân Giai Kỳ vô cùng khó coi, cẩn thận nói: “Mẹ, anh rốt cuộc thế nào rồi ạ?”
Bạc Vũ Minh bị thương quá mức đột ngột, cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-vo-ngoan/353941/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.