Lâm Lạc Bạch gần đây không tập luyện gì cả, toàn bộ tâm tư đều đặt hết lên việc xào CP, mỗi đêm đều thức để xem trên mạng có những phương thức xào CP nào. Kết quả lúc lên sân khấu chẳng ra đâu với đâu, CP không xào được, mà lúc nào biểu diễn cũng mang theo đôi mắt gấu trúc, miễn cưỡng dùng một lớp dày kem che khuyết điểm mới qua được ải.
Cậu nghĩ thầm không thể như thế được. Suốt ngày thức đêm cũng không phải biện pháp, hay là cứ thuận theo tự nhiên thôi nhỉ? Fan của cậu không thèm cắn CP, phí tâm tư ngồi nghĩ cách cũng không dùng được.
Lâm Lạc Bạch suốt đêm ghi hình mệt muốn chết, đeo bịt mắt lên chuẩn bị đi ngủ. Ý thức đang mơ mơ màng màng lại có một giọng nói truyền đến: “Xin chào ạ. Anh Dụ Văn Xuyên có ở đây không ạ?”
Nghe thấy giọng nói chưa vỡ của một cậu nhóc khoảng chừng mười mấy tuổi, Lâm Lạc Bạch thấy có hơi quen tai. Cậu vội vàng gỡ bịt mắt xuống.
Cửa phòng ký túc xá mở rộng ra, một cậu bé cầm tay nắm cửa cùng Lâm Lạc Bạch mắt to trừng mắt nhỏ.
Cậu nhóc lớn lên rất giống Dụ Văn Xuyên, ngoại trừ cặp mắt tròn xoe kia: “Xin lỗi, em làm phiền anh rồi. Em nghĩ đây là phòng của anh em nên mở cửa vào. Em không biết…..”
Lâm Lạc Bạch nhìn cậu nhóc, là em trai Dụ Văn Xuyên. Cậu nghĩ lại, hình như một năm trước cậu từng gặp cậu nhóc một lần, tên là Dụ Thượng Hiển.
“Không có việc gì. Anh em ở bên cạnh, vừa mới ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ten-thang-nam-ngoc-nghech/1797896/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.