Quay về xe, Tiểu Phàm Phàm ngủ ngon lành, ngáy khìn khịt từng tiếng một. Gia Hàng hậm hực:
- Kẻ đầu sỏ chính là thằng nhóc thối này, sao chẳng ai mắng nó câu nào?
Lại còn cưng chiều nó đến tận mây xanh nữa chứ.
- Em ghen tị à? – Trác Thiệu Hoa không nhin được cười.
- Anh không ghen à?
Anh bật cười thành tiếng:
- Người anh ghen không phải là con.
- Ai? – Cô tò mò chết mất, người có thể khiến cho thủ trưởng ghen tị thì có mấy đầu mấy tay nhỉ?
- Chung cư thuê đến bao giờ? – Anh bỗng đổi đề tài.
- Không biết, Ninh Mông là chủ nhà thứ cấp, em ở bao lâu thì trả tiền bấy lâu.
- Vậy thì trước Tết trả hết tiền cho Ninh Mông đi, đừng một chốn đôi nơinữa. Bây giờ mọi việc đều rõ ràng rồi, cứ thế mãi bố mẹ và anh chị sẽcảm thấy kỳ lạ. Sau này, em mời Ninh Mông và mấy người bạn tới tứ hợpviện chơi, nói trước với dì Lữ mấy câu, dì ấy rất biết cách chiều khách.
Ánh đèn rực rỡ loang loáng hắt qua cửa sổ, rọi vào trong xe thành những đốm sáng vụn vỡ, Gia Hàng lật bàn tay, ngắm những tia sáng đang xuyên quakẽ tay, tâm trạng đột nhiên ảm đạm.
Thời gian ngắn ngủi ở tiểukhu này cũng không hẳn là vui vẻ. Cô bạn cùng phòng khó gần, Chu sưhuynh và Diêu Viễn luôn kề vai sát cánh, nơm nớp thấp thỏm trước nhữnglần kiểm tra đột xuất của chị hai, nhưng đêm dài mất ngủ nhớ Phàm Phàm,đều có thể khiến người ta già nua và từng trải.
Nhưng nơi đó dù sao cũng là một mảnh trời riêng tự do! Haizzz, tứ hợp viện…
Trong tứ hợp viện, dì Lữ để đèn cho họ trong phòng của Gia Hàng. Nơi đó đã trở thành nơi hoạt động thường xuyên của cả ba người.
Rất tự nhiên, đợi Gia Hàng cởi áo khoác xong, Trác Thiệu Hoa bèn đưa PhàmPhàm cho cô bế, còn mình tự cởi áo khoác ra. Căng thẳng đến tận giờ này, cả hai đều quên không ăn cơm tối, lúc này mới cảm thấy đói.
- Lát nữa vào xem trong bếp có gì không, đưa Phàm Phàm lên giường đã.
Anh bế Phàm Phàm, để cô quỳ xuống rửa mặt, rửa tay rửa chân, sau đó là rửađít cho cậu nhóc. Trời ạ, từ đầu đến cuối dùng chung một chậu nước.
Ngày nào con cũng vận động rất nhiều, sẽ ra mồ hôi, nếu không rửa ráy thay quần áo cho con, đêm ngủ sẽ không yên. – Anh nói.
Tiểu Phàm Phảm quả thực trông rất sảng khoái, đợi thay quần áo xong, cậu ôm lấy gối, ngủ rồi còn cười tít mắt.
Trác Thiệu Hoa tranh thủ đi tắm, mang theo cái đầu ướt sũng vào phòng thay đồ.
Gia Hàng quay đầu sang, rồi lại không nhịn được khẽ đổi góc độ, cửa phòngthay đồ không đóng. Đúng lúc cô nhìn thấy anh giơ hai tay lên, tấm lưngcường tráng tạo thành một hình chữ V.
Thì ra cơ thể đàn ông, ngoài gầy tong teo và nhõng nhẽo mỡ ra. Cũng có thể đẹp đến như vậy.
Cô lặng lẽ nuốt nước bọt, thủ trưởng đúng là có quá nhiều thứ để kiêu hãnh.
Trác Thiệu Hoa mặc đồ xong, họ cùng đi xuống bếp.
Dì Lữ là người truyền thống, cho dù ông chủ bà chủ đều không có nhà, dìvẫn cứ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để cúng ông Táo. Trác Thiệu Hoa chọn mấy đĩa quay nóng lại, hai người ở dưới bếp ăn tạm mấy món lấp bao tử.
Họ chúc ngủ ngon ở trong nhà bếp, cho nên khi Gia Hàng tắm xong ra ngoài,nhìn thấy Trác Thiệu Hoa đang ngồi trước máy tính, nhất thời cứ tưởngđầu óc mình không trong sáng nên xuất hiện ảo giác.
- Sao anh vẫn chưa ngủ? – Cô vờ tự nhiên.
- Lên mạng đọc tin. – Anh thong thả liếc cô. – Sấy khô đầu đi.
- Trong phòng làm việc không có máy tính à? – Nghe lời anh, cô đi lấy máy sấy.
- Phòng làm việc không ấm bằng ở đây. – Anh trả lời một cách đương nhiên.
Đầu khô rồi, giường cũng trải xong rồi, cô loẹt quẹt lê đôi dép lê đi nhiều vòng trong phòng, ngáp nhiều cái, thủ trưởng vẫn miệt mài nghiên cứutình hình trong và ngoài nước.
- Chiến tranh thế giới thứ ba có khả năng bùng nổ không? – Cô không nhịn được nữa.
- Khả năng rất thấp. – Thủ trưởng khẽ liếc mắt sang.
- Vậy có thể về phòng nghỉ ngơi không?
- Buồn ngủ rồi à? Vậy em ngủ trước đi. – Anh rất dễ thỏa thuận.
Gia Hàng im lặng.
- Một mình không dám ngủ? – Lần này, anh ngẩng đầu lên khỏi máy tính, ánh mắt sáng ngời.
- Anh ở đây, em không dám ngủ.
Trác Thiệu Hoa sờ lên mũi.
- Mặt anh dày thật.
Cô đưa hai tay ra tinh nghịch véo má anh định trêu, đến lúc làm thật rồi, mới phát hiện ra động tác này quá nguy hiểm.
- Đây là đang khen sao? – Khoảng cách rất gần, có thể đếm được từng cộnglông mi của cô, có thể nhìn thấy gò má xinh xắn đang ửng màu hoa hồng,hơi thở kìm nén, như những đốm lửa nhỏ, trong giây phút ấy bỗng bùng lên rực rỡ.
Anh siết chặt bờ eo mảnh dẻ, kéo mạnh vào lòng mình, không kịp chờ câu trả lời của cô, đôi môi anh cuống quýt kiếm tìm môi cô.
Cảm giác bị sóng biển nhấn chìm lại ập đến, hơi thở biến mất, trái tim loạn nhịp, cả người cô lạnh toát, rồi lại càng lúc càng nóng, như muốn sôilên.
Đầu lưỡi như người lữ khách cô độc đã lâu, không thể kìmlòng trước căn nhà cỏ nhỏ bé ngời ánh sáng đang tỏa mùi thức ăn thơmlừng. Cô cũng ôm chặt lấy anh, dùng hết sức mạnh của bản thân.
Khi lấy lại được lý trí, cô phát hiện cả hai đã chuyển từ sàn nhà lên giường, thủ trưởng đang đè lên người cô.
- Tạm dừng! – Cô hổn hển.
Ngón tay anh lướt qua xương quai xanh của cô, hơi dừng lại, ôm trọn lấy vành tai cô, giọng nói cũng nóng rức lên:
- Sao lại phải dừng lại?
- Bởi vì chưa có trước hoa dưới trăng, cưới hỏi đàng hoàng, sao có thể đốt cháy giai đoạn mà… động phòng hoa chúc?
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cánh tay khẽ lỏng ra, cười:
- Ừ, vậy thì từng bước một.
Cho dù toàn thân đã đau đã nóng tới mức không chịu đựng nổi, nhưng anh cóthể nhẫn nhịn, hôm nay đã là một bước ngoặt mang tính lịch sử, anh không vội, điều anh muốn, là nước chảy đá mòn, là dòng nước chảy mãi bao ngày đêm.
Anh đã dạy cô làm mẹ, anh cũng sẽ dạy cô làm một người vợ tốt. Cô nhóc này tuy hơi xuề xòa, nhưng rất thông minh.
Đợi trái tim bình ổn lại, anh kéo cô dậy, mặc áo khoác cho cô rồi mở cửa:
- Gia Hàng, hãy nhớ tất cả điều này. Chúng ta bắt đầu từ nơi đây! – Anh bịt mắt cô lại, rồi từ từ bỏ ra.
Trong sân có tuyết trắng, có mùi hương của lạp mai và thủy tiên quyện vàonhau, trời không trăng, điểm vài vì sao thưa thớt, gió nhè nhẹ thổi,ngọn cây xao xác tiếng đập cánh của những chú chim đêm.
Đêm nay, thật là phong nguyệt vô biên…
Buổi sáng đưa bố mẹ tới Cố Cung và Di Hòa Viên chơi một vòng, trời lạnh thấu xương, đi chơi cũng không thoải mái. Nhất là bố mẹ cứ nói mãi khôngngừng về việc Nhà tưởng niệm Mao chủ tịch không mở cửa, khiến hai cụ tụt cả hứng. Mao chủ tịch của người Hồ Nam, tới Bắc Kinh mà không đi chàohỏi một câu, thực sự vô cùng tiếc nuối.
Khi ăn trưa ở bên ngoài, bà Gia nói, quay về khách sạn thôi, ngắm Tử Nhiên và Phàm Phàm còn thích hơn.
Ông Gia không lên tiếng, như thế có nghĩa là không có ý kiến gì.
Tiểu Dụ lại đưa họ về khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang.
Gia Hàng chạy ra hành lang gọi điện cho Ninh Mông, trả lại phòng theo đúngchỉ thị của thủ trưởng. Ban công đối diện với cửa chung cư của Chu VănCẩn, cô khẽ buông một tiếng thở dài như không.
Cần cắt đứt thìcắt, tuyệt đối không lằng nhằng dây dưa, đây là sự tôn trọng cuối cùngmà những người yêu nhau dành cho nhau khi chia tay.
Chuông reo rất lâu, Ninh Mông nhấc máy:
- Heo, cứu tớ với! – Hơi thở thều thào.
Gia Hàng sững người:
- Cậu đang ở đâu?
Ninh Mông rặn ra một địa chỉ, sau đó hơi thở càng lúc càng yếu đi.
Tiểu Dụ đang đợi trong khách sạn, lập tức phóng xe như bay đưa Gia Hàng đi.
Gia Hàng chạy vội chạy vàng, trước cửa phòng cấp cứu cô va phải một người, thực ra là người đó cố tình đụng vào cô.
- Lại đi nhầm chỗ rồi hả?
Nghe được giọng nói uể oải mà lạnh nhạt này, Gia Hàng mừng rỡ:
- Mình ngốc thật, sao lại quên mất ở đây mình cũng có người quen chứ.
Chà chà, mấy ngày không gặp, Thành lưu manh đi tu tiên chắc? Lông mày lưỡi kiếm đôi mắt hồ thu, nhuốm vẻ tịch liêu!
- Cô còn nhớ tới người như tôi sao? – Thành Công nhướn mày, ánh mắt xa xôi.
- Làm người thì nên tự tin. – Gia Hàng vỗ vai anh an ủi. – Nếu rảnh thì cùng tôi đi gặp một người.
Thành Công chẳng rảnh, nhưng trốn việc một tẹo cũng chẳng chết ai.
Chiếc chăn trắng muốt phủ từ đầu đến chân, Ninh Mông nằm ngay đơ như cáncuốc, nếu không phải đôi mắt vẫn đang chuyển động thì Gia Hàng đã sợ hết hồn.
Nhìn thấy Thành Công ở phía sau, Ninh Mông lẳng lặng kéo cái chăn xuống bên dưới.
- Cái đồ mê giai nhà cậu bị làm sao thế? – Gia Hàng kéo tuột cái chăn ra.
Ninh Mông quay mặt vào trong, không nói lời nào.
Trời ạ, bệnh nặng vậy sao, không nói được luôn hả? – Gia Hàng cuống quýt nhảy dựng lên.
Thành Công chậm rãi nhếch môi:
- Nếu đúng là bệnh hiểm nghèo thì chỉ có hai con đường, một là vào nhà xác, hai là vào phòng mổ, cô ta thế này…
- Cái đồ… Thành lưu manh, miệng chó không mọc được ngà voi. – Ninh Mông nhắm nghiền mắt, nghiến răng nghiến lợi chửi.
Gia Hàng vỗ ngực thở phào.
Đúng lúc bác sĩ phòng cấp cứu chạy tới, nhìn thấy Thành Công bèn qua chào hỏi.
Thành Công bĩu môi nhìn Ninh Mông, hỏi:
- Cái gì mà ầm ĩ thế?
Bác sĩ phòng cấp cứu nở nụ cười quỷ dị, ghét sát vào tai Thành Công.
Gia Hàng chỉ nhìn thấy khóe miệng Thành Công nhếch lên đầy mỉa mai.
Ninh Mông đỏ rần cả cổ lẫn gáy, đấm xuống giường:
- Heo, đưa mình ra viện, mình muốn rời khỏi cái nơi vừa vô liêm sỉ vừa không tôn trọng riêng tư của người khác này.
Gia Hàng mặc kệ cô nàng, giật áo Thành Công:
- Mau, mau, nói cho tôi với!
Thành Công liếc xéo sang, kẻ này vừa mới tỏ vẻ đau khổ tột cùng, giờ mắt lại sáng rực đầy vẻ hóng hớt.
- Đang trong kỳ kinh mà còn uống bia lạnh với một lũ đàn ông trong quánbar, vừa đau bụng kinh vừa tiêu chảy, nửa đêm gọi xe cấp cứu chở đếnđây. – Thành Công dõng dạc trả lời.
- Ninh Mông, sao cậu lại làm bậy như vậy! – Gia Hàng hận thép không thành gang.
Ninh Mông hung hãn trừng mắt nhìn Thành Công:
- Tôi dễ dãi à, tôi tình nguyện à, đó là khách hàng của công ty, tôi không đắc tội họ được.
- Người ta bảo cô bán thân cô cũng bán chắc? – Thành Công cười xảo quyệt.
- Thành lưu manh, tôi hận anh! – Ninh Mông suýt chút nữa bị anh ta làm cho thổ huyết.
- Hận đi, tôi chẳng hề muốn cô yêu tôi, như thế rất tổn thương. Heo, đithôi! – Anh ta tao nhã xoay người lại, tiện tay lôi cả Gia Hàng đi.
Gia Hàng tức giận vì Ninh Mông không biết quý trọng sức khỏe, thực sự bỏ đi luôn.
Ninh Mông há hốc mồm miệng:
- Con heo máu lạnh này, hai bữa rồi mình chưa ăn gì đâu.
- Tới chỗ tôi ngồi đi, tôi mua cho cái gì ngon mà ăn. – Trên hành lang,Thành Công vừa tránh những cô y tá đang rảo bước vội vã vừa hỏi GiaHàng.
Gia Hàng lắc đầu:
- Tôi tận tình tận nghĩa muốn mua cho cái con mê giai đang nằm kia một bát cháo, sau đó còn về khách sạn với bố mẹ tôi nữa.
Hai hàng lông mày luôn nhướn cao kiêu hãnh của Thành Công hơi cụp xuống:
- Thiệu Hoa có biết chuyện này không?
Gia Hàng cười cười bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn bãi cỏ đang ngập trongtuyết trắng. Hai ngày nay đã có nắng, những đám tuyết ở giữa đã tan rathành nước, để lộ ra những ngọn cỏ úa vàng, khiến con người cảm thấytràn trề hy vọng.
Thành Công bước tới bên cô:
- Vậy hai ngày này chắc là đặc sắc lắm nhỉ, có bị ăn tát không?
- Kìa, bố mẹ tôi không đành lòng đâu, thế giới này rộng lớn lắm, người chưa cưới đã có con đâu chỉ có một mình tôi.
Thành Công trợn tròn mắt:
- Cô không nói rõ chuyện mang thai hộ sao?
Gia Hàng trầm ngâm phải tới mười giây, quay sang cười ngượng nghịu:
- Mấy hôm trước mới đọc được một bài báo, nói về tình hình hiện nay củaca thụ tinh trong ống nghiệm đầu tiên trên thế giới. Thực ra cô gái đókhông có gì khác biệt so với người thường cả, nhưng người ta vẫn rất tòmò không biết hàng ngày cô ấy ăn gì uống gì, có bạn bè không, hít thở có bình thường hay không.
- Cô lo Phàm Phàm cũng sẽ như thế sao? – Thành Công hít vào một hơi.
- Nếu ở nước ngoài, chuyện này có lẽ sẽ rất bình thường, nhưng ở trongnước, là phạm pháp. Gia đình thủ trưởng, gia đình Giai Tịch không biếtsẽ bị dư luận đè nén tới mức nào, cả đời Phàm Phàm sẽ sống trong bóngtối, dẫn dần nó sẽ không biết cười, không biết khóc, có lẽ sau này lớnlên nó sẽ hỏi: Tại sao lại sinh con ra đời? Nó còn nhỏ như thế, không có quyền quyết định có nên đến thế giời này hay không. Nó có sai lầm gìchứ, tại sao lại phải gánh chịu tất cả những điều này? Cho nên, tôikhông thể nói.
- Đã nghĩ tới tất cả mọi người rồi, vậy còn cô,nếu Chu sư huynh của cô không biết chân tướng, cứ hiểu lầm cô như vậy,chưa biết chừng cả đời này sẽ bỏ lỡ nhau, cô có tủi thân không? – ThànhCông tức đỏ cả mắt.
- Bác sĩ Thành, tình đầu của anh là ai?
- Không nhớ. – Thành Công sốt ruột phẩy tay.
- Tôi cũng sẽ quên nhanh thôi.
Đúng thế, sẽ quên thôi. Ba năm nay, không phải cũng đã qua rồi sao. Thêm banăm, mười năm nữa, Chu sư huynh sẽ chỉ là sư huynh mà thôi.
- Được, Chu sư huynh gạt ra ngoài, vậy những người khác, nếu biết cô có quá khứ như vậy, có dám chấp nhận cô không?
- Tại sao lại cần người khác, bây giờ tôi là gái đã có chồng.
Thành Công im bặt, sững sờ nhìn Gia Hàng:
- Cô không định ly hôn sao?
Tim như bị khoét một lỗ, gió lạnh hun hút lùa vào, anh ta thấy rét.
- Cũng không hẳn, chỉ là kế sách tạm thời. – Gia Hàng đỏ mặt.
- Hỏi cô thế này vậy nhé, tôi và Thiệu Hoa đều thuộc diện đàn ông ưu tú,nếu cả hai bọn tôi đứng trước mặt cô, nhìn thấy ai tim cô sẽ đập nhanhhơn?
Gia Hàng cười ngặt nghẽo:
- Anh mà ưu tú nỗi gì, anh ấy là quân tử, còn anh là lưu manh.
Thành Công đanh mặt lại, quay người bỏ đi, anh ta thật sự bị tổn thương nặngnề, một sự tổn thương trên mọi phương diện chưa từng có trước đây, từlinh hồn cho tới thể xác.
Cùng trang lứa với Thiệu Hoa, từ nhỏ đã chơi với nhau trong cùng một khu tập thể, Thành Vĩ là cái đuôi của bọnhọ. Con nhóc Thành Vĩ ngốc nghếch, dở người, thích Thiệu Hoa nhưng lạilàm cao, muốn Thiệu Hoa phải theo đuổi mình. Cũng không biết là ThiệuHoa không biết thật hay giả vờ không biết, lúc nào đối với nó cũng không nóng không lạnh. Sau đó Thiệu Hoa lấy Giai Tịch, Thành Vĩ khóc rất lâu. Anh ta chứng kiến, nhưng lại không có cách nào giúp em mình một tay. So với Thiệu Hoa, bố anh ta luôn cho rằng anh ta chỉ là kẻ làm nền. Kể cảkhi chơi trò cảnh sát bắt trộm, cho dù Thiệu Hoa có làm trộm, anh ta làm cảnh sát cuối cùng vẫn bị trộm đâm chết, chiến thắng vĩnh viễn thuộc về Thiệu Hoa. Cho nên khi thi vào cấp ba, anh ta sống chết không vàotrường quân sự mà chọn học ngành y, anh ta muốn cùng tỏa sáng như ThiệuHoa trong một lĩnh vực khác.
Có thể anh ta thực sự đã thành công, nhưng hôm nay tại sao lại cảm thấy tụt hẳn một bước dài so với cậu ta?
- Anh về văn phòng à? – Kẻ khiến anh ta căm hận nghiến răng ken két vẫn không sợ chết mà đuổi theo hỏi.
- Không.
- Thế anh đi đâu?
- Tôi cũng đi tìm người mang thai hộ, đẻ cho tôi một lũ con. – Anh đẩy cô ra, không muốn nhìn thấy cái con heo ngu đần không tim không phổi nàynữa.
Gia Hàng nghiêng đầu:
- Dở hơi à, chẳng lẽ anh có bệnh khó nói?
Cô y tá đi ngang qua đó bàng hoàng dừng bước, yếu ớt cất tiếng hỏi:
- Người cô nói là bác sĩ Thành sao?
Gia Hàng ra vẻ bí hiểm trả lời:
- Tự đoán đi.
Ào, một luồng gió chướng thổi qua, Thành Công đang đi lên lầu bất giác rùng mình.
Giấc ngủ chưa tới ba giờ đồng hồ khiến Gia Doanh bước vào thời kỳ già nuatrước tuổi. Buổi sáng Lạc Gia Lương tỉnh dậy, khi ra khỏi phòng đụng đầu vào khung cửa, ngã phịch xuống đất, cũng chẳng kêu đau mà cứ đờ đẫn ra, anh ta cũng chẳng ngủ ngon.
- Doanh Doanh, chuyện tối qua là mơ phải không? – Trên bàn ăn, anh ta hỏi chị.
Chị múc cháo cho anh, cười khổ:
- Anh tan làm xong thì đưa Tử Nhiên đi cắt tóc, rồi đi ra nhà tắm công cộng mà tắm rửa sạch sẽ.
- Không biết bên nhà chồng Hàng Hàng làm nghề gì nhỉ? – Lạc Gia Lương thở dài sườn sượt, buộc mình phải chấp nhận sự thật.
- Hàng Hàng nhà chúng ta thì có nhà nào mà không xứng được?
Lạc Gia Lương gật đầu:
- Cũng phải.
Nói thì nói vậy, nhưng Gia Doanh vẫn hết sức thận trọng với lần đầu tiênhai nhà gặp nhau. Đã mấy năm rồi chị không mua quần áo mới, may mà dángngười không thay đổi, mấy chiếc áo khoác trước đây vẫn còn khá mới, kiểu cách cũng cổ điển, có thể mặc đi ra ngoài. Tử Nhiên và Lạc Gia Lươngthì mặc quần áo mới để dành cho dịp Tết.
Chị xin nghỉ nửa ngày, đưa bố mẹ và Gia Hàng tới trung tâm thương mại.
Bố mẹ sắm đồ mới từ đầu tới chân, Gia Hàng thì mới từ trong ra ngoài, sauđó, chị còn kéo Gia Hàng tới quầy trang sức, mua một cặp nhẫn đôi bằngvàng.
Gia Hàng giật lại thẻ tín dụng của Gia Doanh, áy náy cười với cô bán hàng:
- Kiểu này tôi không thích. Chị, chị đi cướp ngân hàng của chị đấy à?
Tiêu tiền như nước thế.
- Hàng Hàng, đây là quà tặng, cũng là tấm lòng của chị. Bố mẹ sẽ chuẩn bị cho em một món hồi môn khác. – Gia Doanh nói rất nghiêm túc.
Gia Hàng đỡ lấy cái đầu đang muốn ngất xỉu của mình:
- Chị, chị sống ở thời thượng cổ à, bây giờ đâu còn thịnh hành mấy vụ này nữa? Hơn nữa bọn em đã… cười từ lâu rồi, không cần đâu!
- Đó chỉ là đi đăng ký thôi, còn chưa tổ chức lễ cưới. Ở nước ngoài có một sốcặp vợ chồng con được mấy tuổi rồi mới tổ chức lễ cưới, chị sẽ coi nhưem thích như vậy.
Gia Hàng xị mặt:
- Có thể đừng phức tạphóa như vậy được không? Nếu em muốn mua gì, em sẽ tự mua. Em không thểgây phiền phức thêm cho mọi người được.
Ông Gia nói:
-Hàng Hàng, đó không phải là gây phiền phức, mà là bố mẹ và chị mừng chocon nên mới làm vậy, nếu không thường ngày chịu khổ chịu cực kiếm tiềnđể tiêu vào việc gì?
Gia Hàng đầu hàng.
Mua nhẫn xong, lại đi mua quần áo cho Tiểu Phàm Phàm, cuối cùng Gia Doanh kéo Gia Hàng tới quầy mỹ phẩm, mua một bộ kem dưỡng da mà Gia Hàng cảm thấy như bị trấnlột. Để chọn được một màu son phù hợp, Gia Doanh loay hoay hơn bốn mươiphút.
Gia Hàng ôm đầy một bụng ấm ức, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Gia Doanh lại không dám nói gì, phục tùng thôi!
Cô chỉ lấy làm may là Tiểu Phàm Phàm là con trai, sau này cô không phải phiền não như vậy.
Thủ trưởng lại phải làm ca đêm, Tiểu Phàm Phàm hụt hẫng ở trong phòng khócnức nở, thím Đường đang dỗ dành cậu bé. Gia Hàng bế cậu nhóc, trong mắtcu cậu thật sự có nước mắt.
- Trẻ con đứa nào cũng thích đông người, hôm nay thằng bé rất không ngoan. – Thím Đường kể tội.
Gia Hàng nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho Phàm Phàm, cậu nhóc quay đầu ra cửa, ê a luôn miệng, như muốn cô đi ra ngoài.
- Sao con lại không phải là một con cá nhỉ?
Trí nhớ của loài cá nhiều nhất chỉ duy trì được ba giây, cho nên một mìnhnó ở trong cái bể cá bé tí cũng không cảm thấy cô đơn, hiu quạnh.
- Bây giờ ngoài trời tối rồi, ông bà ngoại đi ngủ rồi, ngày mai mình đithăm ông bà, nhé? – Cô còn dùng tay đỡ mặt mình, nhắm mắt lại, tỏ vẻđang buồn ngủ.
Tiểu Phàm Phàm chớp mắt, như hiểu được, ngoan ngoãn rúc vào lòng Gia Hàng.
Gia Hàng đưa cậu nhóc vào phòng tắm, vặn đầy một bồn nước, bên trong cóchiếc phao hình con vịt, mặc vào cho Phàm Phàm, cu cậu có thể nổi đượctrên nước.
Phàm Phàm nô đùa rất vui, tay đập bì bõm, chân đạpđạp, Gia Hàng sợ cậu bé sặc nước, bèn ngồi bên cạnh trông chừng, kết quả bị ướt nhẹp từ đầu đến chân.
- Cô cởi quần áo ra tắm cùng nó luôn đi! – Nhìn cô nhếch nhác như vậy, thím Đường cười nói.
- Cháu với nó ấy ạ? – Gia Hàng chỉ vào mũi mình, như nghe thấy điều gì kỳ quặc lắm.
- Hai đứa con trai tôi từ nhỏ đã đi tắm ở nhà tắm nữ công cộng với tôirồi, khi đó điều kiện trong nhà không được tốt, mùa đông tắm lạnh nêndẫn đi luôn. Rất nhiều người cũng làm như vậy. Cô là mẹ nó, cho con mình xem thì có sao đâu. Hơn nữa thằng nhóc này bao lớn chứ.
Gia Hàng khóc dở mếu dở, dường như trọng tâm câu hỏi không phải ở đó.
Tiểu Phàm Phàm mạnh chân mạnh tay, khua tay một cái, mặt mũi Gia Hàng lạiướt nhẹp nước, cậu nhóc cười không khép miệng lại được.
- Nhóc thối, con mà nghịch nữa, Heo cho ăn đòn đó! – Gia Hàng trừng mắt giơ tay lên.
- Trời ạ, sao mà lại yếu đuối thế! Thôi được rồi, được rồi, Heo khôngtốt, Heo tắm cùng với con. – Gia Hàng nhận lỗi, nhanh chóng cởi sạchquần áo, chỉ để lại bộ đồ lót rồi chủ động trèo vào trong bồn tắm.
Ha ha, lộ sạch rồi, cấm trẻ em nha!
Tiểu Phàm Phàm nhìn người mới trèo vào, nước dâng cao không ít, con vịt nhỏtung tăng bơi tới bơi lui. Gia Hàng lúc thì cào chân, lúc thì túm lấycái cẳng chân mũm mĩm, rồi ôm chầm lấy cu cậu, thơm chùn chụt lên ngực.Tiểu Phàm Phàm vô cùng khoái chí, nước bọt bắn từ đầu này tới đầu kiabồn tắm.
Nô mệt rồi, cậu nhóc ngoan ngoãn nằm ngủ trên bụng cô.Cô khẽ vuốt ve làn da mịn màng của cậu bé, một cảm giác mãnh liệt phámầm chui ra… Tiểu Phàm Phàm thực sự đã ra đời từ trong cơ thể cô.
Cu cậu nhắm mắt lim dim hưởng thụ, khẽ rên ư ử theo nhịp vỗ của Gia Hàng.
Sợ cậu nhóc bị lạnh, Gia Hàng không dám ngâm quá lâu. Thím Đường cầm quầnáo đứng bên cạnh đợi, mặc xong là nhét vào trong chăn. Gia Hàng khôngdám nói sẽ cho thằng nhóc ngủ, cô nằm ngủ không yên. Nhóc đá cô xuốnggiường thì không sao, nhưng nếu cô đá nó, hậu quả thật đáng nghiêmtrọng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, cô bèn cởi sạch quần áo ướt từ từ ngâm mình vào trong nước, hít một hơi dài sảng khoái. Nướchơi nguội, nhưng cô không vặn thêm nước nóng, quấn khăn tắm quanh ngườirồi đi chân trần ra bên ngoài. Cô không định tắm nên không mang quần áođể thay vào. Dù sao cũng đang ở trong phòng mình, có trần như nhộng cũng chẳng ai ngắm.
Đang cúi đầu gài khăn.
- Gia Hàng, hôm nay có lên mạng không?
Nhìn thấy thủ trưởng ngồi trước bàn đang quay đầu lại, tay cô run bắn lên, chiếc khăn tắm cứ thế chầm chậm tuột xuống dưới chân.
Thời gian bị một bàn tay ma quỷ giữ lại.
Tay và mặt của Gia Hàng hoảng hốt cứng đờ trong không trung, Trác Thiệu Hoa ra sức duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng mắt lại hoa hết cả lên, ánh mắt anhdán chặt vào cảnh đẹp mỹ lệ đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã quay người đi theo tiềm thức, không thể dọa cô nhóc này sợ chết khiếp được.
Nhưng đầu óc lại không chịu hợp tác với anh, những hình ảnh vừa nhìn thấy như những thước phim quay chậm được tua lại trong đầu: Mái tóc ướt đẫmnước, gương mặt ửng đỏ, làn da trắng muốt, đôi chân dài miên man… Cônhóc này… đã không còn là cô nhóc nữa, cô quyến rũ mà thơm ngát, rực rỡmênh mang, bảo anh làm sao có thể coi như không nhìn thấy? Huống hồ côvẫn là…
Anh bỗng ngẩng phắt đầu lên, sao lại phải quay đi nhỉ, anh có tư cách, có quyền ngắm nhìn cô từ trong ra ngoài.
Hít một hơi thật sâu, tim đập dồn như trống, anh nhắm mắt, từ từ xoay người lại.
Chính trong thời gian vài giây ngắn ngủi này, Gia Hàng đã cố nặn ra một tiatỉnh táo để từ bỏ việc chạy ra tủ lấy quần áo, mà dứt khoát nhảy thẳnglên giường, chui tọt vào trong chăn.
Chỉ là chiếc khăn tắm vẫncòn rơi ở chỗ cũ, đôi vai trần không kịp che giấu, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới cảnh sắc gì đang bị giấu dưới tấm chăn kia.
Chăn lụa, che được cơ thể, nhưng không che được suy nghĩ con người.
Gia Hàng xấu hổ muốn chết.
Không cần người khác phải bóng gió, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình bị tình nghi quyến rũ thủ trưởng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đen thẫm của anh dường như có một thứ gì đó thật dịu dàng trìu mến, đang dụ dỗ cô chìm đắm.
Cô cuống quýt lui về phía sau, ánh mắt hoang mang tránh né, tay chân rủn ra, hơi thở yếu ớt.
Không gian yên ắng, mơ màng, dường như chỉ chờ có người lên tiếng, cánh cửamùa xuân sẽ bật mở, sau đó là gió xuân chan chứa, mưa xuân triền miên,nước xuân lay động, cảnh xuân vô hạn…
Trác Thiệu Hoa cũng chẳng hơn gì, anh giả vờ đằng hắng một tiếng.
- Anh… mà dám nói một chữ, em với anh cùng chết tại đây. – Gia Hàng héttoáng lên, nhưng vì sức không đủ mạnh, lại cảm giác như đang nũng nịunói không thành có.
Trác Thiệu Hoa cười, lần tìm công tắc, đổingọn đèn trần sáng chói thành ngọn đèn tường dịu nhẹ, trong bóng tối,con người tự khắc sẽ thả lỏng hơn.
- Đã nguyện cùng chết với anh, vậy thì còn lo lắng gì nữa? – Nghe theo tiếng gọi của con tim, bướcchân anh tự động đi về phía chiếc giường.
- Thủ trưởng… – GiaHàng bất lực kêu lên, cô phải thừa nhận mình cực kỳ không có phong độ,lúc này nếu thủ trưởng muốn làm gì thì làm, có lẽ cô chẳng thể nào kháng cự.
Anh chỉ kéo một cái ghế ngồi xuống, kéo bàn tay ở trong chăn của cô ra, hôn lên từng ngón tay, rồi đặt một nụ hôn lên lòng bàn taycô.
Trong suốt quá trình ấy, ánh mắt anh không rời cô một giây.
Cuối cùng, anh đưa bàn tay ấy sờ lên mặt anh, áp vào trái tim anh.
Mặt anh rất nóng, tim anh đập điên cuồng.
- Gia Hàng, em đang căng thẳng phải không?
Cô nghe thấy giọng anh hơi run rẩy.
Cô thẹn thùng cụp mắt xuống.
- Sợ sao?
Cô cắn môi.
- Anh cũng căng thẳng, anh cũng sợ hãi. – Giọng anh bỗng trầm và khàn đặc đi, anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, trong mắt chan chứa một nỗi dịudàng không bến bờ. – Anh đã tưởng tượng ra những đêm như thế này, khôngchỉ một lần, em giống như đứa trẻ vừa mới chào đời, trong mắt anh, trong lòng anh, anh yêu thương không dứt… Tuy hơi đột ngột, nhưng cớ gì phảisợ hãi? Em vẫn là em, anh vẫn là anh. Gia Hàng, anh muốn ôm em, có đượckhông?
Rất lịch thiệp, nhưng lại đầy sức mê hoặc, trong nháy mắtanh đã đánh cho Gia Hàng thịt nát xương tan, cô căn bản không tài nàosuy nghĩ, thực ra cũng không cần phải suy nghĩ.
Cánh tay từ từ rút về.
Ánh đèn như dòng nước trôi trong căn phòng, gió rét căm căm bị nhốt ngoàicửa sổ, ánh mắt anh nồng nàn thăm thẳm, cô nghe được hơi thở dần trở nên nặng nề của chính mình.
Mọi thứ đều vừa vặn.
Tựa như bịthôi miên, cánh tay choàng lấy vai anh, cô nhắm mắt lại, cô biết, trongbóng tối, chắc chắn sẽ có một vòm ngực rộng lớn đang đợi cô.
Chiếc chăn lụa tuột tới ngực.
Trác Thiệu Hoa như muốn ngất xỉu trước niềm hạnh phúc đột ngột này, sự nhiệt tình dứt khoát của cô nhóc này đã bóp nghẹt trái tim anh.
Anhcứng đờ ra trong vài giây, là vì không biết phải làm gì. Dường như anhkhông biết phải làm thế nào để thương yêu người con gái mà mình thích,không, mà là anh không biết phải làm thế nào mới là tốt nhất.
Cô là vật báu mà anh yêu quý nhất, đời này kiếp này.
Đôi môi mềm mại của cô nhẹ nhàng mơn man môi anh, lưỡi cô tiến vào miệnganh trong hoảng hốt, mang theo sự tươi mát tuyệt vời, như hũ rượu ngon ủ lâu năm, thấm dần vào mọi ngóc ngách. Anh say.
Anh cuộn lấy đầulưỡi cô trong ngây ngất, khuấy đảo, hòa quyện, quyến luyến không rời.Tay anh nhẹ vuốt theo đôi bờ vai mảnh mai, bịn rịn lướt qua đỉnh núingạo nghễ, toàn thân anh như bốc lửa. Ngọn lửa bùng lên, cô là nguồn hơi mát duy nhất, anh càng siết chặt lấy cô, điên cuồng khao khát nhiều hơn nữa, sâu hơn nữa.
Người cô khẽ run lên, một cảm giác căng thẳng và hưng phấn lạ lẫm lan tràn.
- Cởi ra! – Anh đặt hai tay cô lên cúc quần của mình, tiếp tục thám hiểm khu vực giữa cổ và đôi gò bồng đào của cô.
Mặc dù là lần đầu tiên làm chuyện như thế này, nhưng lại không hề gặp chút trở ngại nào, cô dễ dàng cởi cúc quần ra.
Anh ngước mắt lên, gương mặt tuấn tú hơi rúm lại.
Cô liếm đôi môi khô khốc.
Anh túm lấy tay cô, hai bàn tay chồng lên nhau cùng run rẩy. Đầu ngón tay bỗng cảm thấy đau nhói, cô hoảng hốt mở to mắt.
- Theo anh. – Anh kéo cô từ từ thám hiểm xuống phía dưới.
Giọng anh đã không còn rõ nét, đã khan tới mức không thể khan hơn nữa.
Cô thật sự sợ rằng nhịp tim như vậy sẽ khiến cô ngừng thở.
Cung đã căng, tên đã lắp, trong khoảnh khắc không thể không bắn này, một tiếng kêu nũng nịu từ bên ngoài vọng vào.
- Thiếu tướng Trác, Phàm Phàm nghe thấy giọng của cậu nên cứ khóc đòi qua đây. – Thím Đường nói.
Cả hai đờ người, lập tức buông nhau ra.
Trác Thiệu Hoa nhanh như chớp kéo chăn lên đắp cho cô, chỉ thò đầu ra. Anhxoay người, thoăn thoắt chỉnh lại trang phục, cài cúc quần. Quay đầunhìn lại, Gia Hàng đang cười ngượng ngùng, lại còn thẻ lưỡi ra với anh.
Anh véo mũi cô, bật cười, khom người xuống, không phải hôn, mà là cắn nhẹ một cái:
- Anh phải thừa nhận, chúng ta đã sinh ra một tên nhóc thối. Đợi đó, anh đi giải quyết tên nhóc này.
Gia Hàng thầm nghĩ, có thể giải quyết dễ dàng thì có còn là nhóc thối nữa hay không?
Cửa mở ra, Tiểu Phàm Phàm lao vọt vào lòng Trác Thiệu Hoa như một viên đạn, cười như địa chủ được mùa.
Cái tay bé xíu mò mẫn sờ cằm, sờ mũi bố, như thể muốn xem xem bố có thay đổi gì không?
Mới đứng ngoài có một lúc, tay và mặt cậu nhóc đã lạnh cóng, anh vội ôm cậu nhóc vào trong phòng.
- Buổi tối tôi còn có chút việc, tối nay… – Anh còn chưa dứt lời với thím Đường, Tiểu Phàm Phàm đã rít lên, mừng rỡ ưỡn bụng, cậu ta đã phát hiện ra bạn Heo của mình.
Thực ra tìm bố chỉ là cái cớ, mục tiêu cuối cùng của cu cậu chính là Gia Hàng.
- Thiếu tướng, cậu xem nó có chịu ngoan ngoãn ngủ với tôi không? – Thím Đường cười hỏi.
Trác Thiệu Hoa bất đắc dĩ cười khổ:
- Thím tới phòng ngủ chính mang chăn đệm tới đây hộ tôi.
- Anh định ngủ ở đây? – Người cất tiếng hỏi là Gia Hàng.
- Nếu không em có đề xuất nào tốt hơn? – Anh nhướn mày.
Thím Đường nói đầy ẩn ý:
- Tối nay, e là Phàm Phàm sẽ mừng lắm đây.
Nói đoạn, thím liếc mắt nhìn Gia Hàng đang quấn trong chăn như con nhộng, mỉm cười bỏ đi.
Tiểu Phàm Phàm không đợi được nhoai về phía giường, Trác Thiệu Hoa lắc đầu với cậu nhóc.
- Con phải đắp chăn cùng bố.
Dù là con trai, cũng không được nhìn trộm cảnh xuân của Gia Hàng.
Ha, đúng là trẻ con, anh lại đi so đo với cả con trai mình.
Gia Hàng méo mặt, chui tọt vào trong chăn. Đêm nay cô rất mốt, ngủ khỏa thân!
Đây là một chuyện thật hạnh phúc biết bao, bên trái là bố, bên phải là Heo, Tiểu Phàm Phàm hạnh phúc phun ra cả bong bóng. Đầu lúc quay trái, lúcquay phải, giữa đêm mà cứ như ban ngày, nô đùa hớn hở.
Trác Thiệu Hoa tắt luôn cả đèn tường, ánh sáng duy nhất trong căn phòng là từ màn hình máy vi tính.
- Gia Hàng, nhắm mắt lại đi, nếu không Phàm Phàm sẽ ngọ nguậy cả đêm đấy. – Anh nói khẽ.
Nói xong, anh tự nhắm mắt lại trước, hơi thở bình ổn, ngay cả Gia Hàng cũng tưởng là anh đã ngủ say.
Tiểu Phàm Phàm quay mặt sang chớp chớp mắt, không ê a gì, rồi lại quay sang nhìn Gia Hàng.
Gia Hàng vội vàng nhắm tịt mắt lại, tiếc là công lực còn quá kém, lông micứ run lên, hơi thở phập phù không ổn định, khiến Tiểu Phàm Phàm nhìnngay ra sơ hở. Cậu nhóc thò tay ra khỏi chăn, mò tới mắt Gia Hàng.
Gia Hàng sợ nhột, bèn nhúc nhích rồi bật cười. Tiểu Phàm Phàm rất đắc ý,lập tức bật cười khanh khách, chân giãy giụa trong chăn.
- Tênnhóc xấu xa này! – Gia Hàng nhoài người sang hôn cậu nhóc chùn chụt,Tiểu Phàm Phàm thuận thế ôm lấy cô, hai người dính chặt vào với nhau.
Trác Thiệu Hoa mở mắt ra, lặng thinh nhìn trần nhà hồi lâu rồi đứng dậy:
- Quần áo để trong tủ hả?
Trong lòng chẳng còn ý đồ gì nữa rồi, anh đã bị ép phải trở lại bình thường.
- Đồ lót ở trong ngăn kéo, áo ngủ ở trong tủ. – Nhìn vẻ hụt hẫng của thủ trưởng, Gia Hàng không nhịn được mà muốn cười thật to.
Trong bầu không khí vừa rồi, dường như có xảy ra chuyện gì cũng là hết sức tự nhiên, cô cũng không bài xích, nhưng dường như bản năng quyết định hành vi, cô hy vọng có thể đợi thêm một chút, bởi vì trái tim cô vẫn chưahoàn toàn sẵn sàng.
Trác Thiệu Hoa đưa quần áo cho cô, cô chui vào trong chăn để mặc.
Anh dang tay kéo cô vào lòng, một lớn một nhỏ rúc trong lòng anh, vừa vặn,đủ rồi, trăng tròn hoa đẹp là một loại cảnh giới, bình yên như thế nàycũng rất tuyệt.
Anh hôn lên trán Tiểu Phàm Phàm, hôn lên môi cô rồi dịu dàng cất tiếng:
- Đều phải ngoan nhé, muộn lắm rồi, ngủ đi!
Tiểu Phàm Phàm ngáp một cái rõ to, mục tiêu đã đạt được, cu cậu nằm thẳng, chân gác lên bụng bố, tay gác lên ngực Heo, ngủ khò.
Gia Hàng bịt miệng cười trộm:
- Vừa rồi có phải anh muốn hỏi em chuyện gì không?
Trác Thiệu Hoa vỗ trán, bật cười theo:
- Phàm Phàm là con trai, có lẽ chúng ta không thể cưng chiều con thế nàyđược, phải cho nó độc lập đi, sau này ngủ một mình trong phòng em bénhé?
Gia Hàng cố tình phản đối:
- Không được, anh không trông thì em trông.
- Em đó…
Vẻ yêu chiều như biển cả, vô biên vô hạn.
Màn hình tăm tối bỗng chốc sáng bừng lên, cả hai ngẩng đầu lên, chỉ thấymột bó hoa diên vĩ màu xanh xuất hiện giữa núi rừng, ngay sau đó là mộtbó, một bó nữa…
Chỉ một lát sau, những đóa hoa diễn vĩ xanh đã nở rộ khắp núi đồi, như một biển hoa màu xanh.
- Hoa diên vĩ có hàm nghĩa gì đặc biệt? – Trác Thiệu Hoa đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng họp rộng lớn chìm trong vẻ trang nghiêm, mỗi người có mặt đều tỏ vẻ căng thẳng, ánh mắt anh dừng trên người Diêu Viễn.
Diêu Viễn trả lời:
- Trong tiếng Hy Lạp, diên vĩ nghĩa là cầu vồng, trong tiếng Pháp là loài hoa tượng trưng cho ánh sáng. Hoa diên vĩ có hình dạng giống cánh bướm, nở vào tháng Năm, màu xanh là màu đẹp nhất, thời cổ hoa diên vĩ cònđược gọi là lam hồ điệp.
- Tôi muốn hỏi ngôn ngữ loài hoa của nó? – Trác Thiệu Hoa khẽ gõ đầu ngón tay xuống bàn, thư ký ngồi cạnh anhhơi nhíu mày lại. Những người quen đều biết như thế nghĩa là anh khôngđược vui, hình như tâm hồn Diêu Viễn đang treo ngược cành cây, trả lờilạc đề.
Diêu Viễn vội vàng mở laptop ra:
- Hoa… hoa diênvĩ màu trắng tượng trưng cho sự tinh khiết, màu vàng là tình bạn vĩnhhằng, màu tím là tượng trưng cho tình yêu và may mắn, màu xanh có hai ýnghĩa, một là yêu thầm, hai là tình cảm và hy vọng bị tan vỡ. Tôi… báocáo hết!
Trác Thiệu Hoa khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua hai vị trí nữa rồi dừng lại:
- Trung úy Chu, cậu có cho rằng hoa diễn vĩ lần này với hoa diễn vĩ đôilúc xuất hiện của ba năm về trước là cùng một hacker không?
Chu Văn Cẩn rút ra một xấp tư liệu:
- Có lẽ là cùng một người, chỉ có điều trình độ giảo hoạt hơn, kỹ thuậtcao hơn, mục đích nguy hiểm hơn ba năm trước. Con đường xâm nhập của hắn ta là khai thác các lỗ hổng của trang web, rất có sức công phá. Ba nămtrước, hắn mang tính chất đùa giỡn, chỉ muốn thu hút sự chú ý của các cơ quan chức năng, tôi đã từng nghĩ, có lẽ khi đó hắn vẫn chỉ là một đứatrẻ vừa thành niên, còn chưa nảy sinh lòng tham với xã hội. Hắn giờ đâyđã trưởng thành, chỉ trong vòng hai ngày hôm nay đã liên tiếp tấn cônghệ thống của ba ngân hàng lớn, trước mắt đã phát hiện được mấy vạn tàikhoản bị rò rỉ thông tin, dữ liệu lên đến hơn một trăm triệu, trong đóbao gồm cả tên tài khoản và mật khẩu. Buổi sáng, Bộ Công nghệ Thông tinvừa gửi điện khẩn tới, hôm nay khi thị trường chứng khoán vừa mở cửa, đã có mấy mã cổ phiếu có liên quan tăng nhanh một cách lạ thường. Bướctiếp theo, mục tiêu tấn công của hắn có khả năng là hệ thống thanh toáncủa các trang web bán hàng trực tuyến, Bộ Công nghệ Thông tin đã yêu cầu các trang mạng ra thông cáo yêu cầu người dùng đổi mật khẩu, ngoài racũng kịp thời khắc phục các lỗ hổng.
- Sao tôi nghe thấy cũngtương tự như kẻ đã tấn công hệ thống vệ tinh lần trước? – Trác Thiệu Hoa chớp mắt một cách hết sức chậm rãi.
- Lần trước tôi phụ trách nâng cấp bảo mật, không hiểu rõ lắm về các vấn đề khác. – Chu Văn Cẩn trả lời.
Chuyên gia phụ trách dự án Tây Xương cũng có mặt, áy náy thở dài:
- Sau khi Tây Xương bị tấn công, tới nay vẫn không có bất cứ số liệu nàobị rò rỉ, tôi đã nghĩ đủ mọi phương án mà vẫn không giải được, chẳng lẽmất nhiều công sức như vậy chỉ để vào tham quan? Thiếu tướng Trác, theo ý kiến của cá nhân tôi, thì không phải cùng một người.
- Bởi vì không để lại hoa diên vĩ xanh sao? – Trác Thiệu Hoa cười.
- Cũng có yếu tố này, ngoài ra mục đích lần này rõ ràng mang tính phá hoại và khiêu khích. – Vị chuyên gia cười ngượng ngùng.
Trác Thiệu Hoa ngước mắt lên:
- Tôi rất hy vọng là cùng một người, như vậy coi như một mũi tên bắn hai con chim, tiết kiệm được công sức!
Phòng họp lác đác vang lên tiếng cười nói, không khí có phần thoải mái hơn.
- Hoa diên vĩ xanh này rất thú vị, cứ cách tám tiếng lại tấn công mộtlần, đều chọn giờ nghỉ ngơi, đánh một lần lại đổi địa điểm, thật khiếnngười ta mong đợi xem trạm kế tiếp của hắn sẽ là gì? Hôm nay là ngàynghỉ của chúng ta, hy vọng hắn cũng không nghỉ cùng.
- Nếu có thể đoán được địa điểm xuất hiện của hắn, thì có thể nắm được tung tích, từ đó xông thẳng vào sào huyệt của hắn. – Chu Văn Cẩn nói.
- Hiệngiờ hình như hắn ta thích tiền, bố trí thêm vài trang web nữa, cá sẽ lọt lưới! – Trác Thiệu Hoa đứng dậy. – Trung úy Chu, tôi đợi tin tốt củacậu.
- Rõ, thủ trưởng! – Chu Văn Cẩn đứng nghiêm, hành lễ.
- Vất vả rồi! – Trác Thiệu Hoa gật đầu.
Những người dự họp lần lượt đứng dậy, cung kính đưa mắt tiễn Trác Thiệu Hoa ra về.
- Anh trả lời dõng dạc như vậy, nắm chắc được rồi sao? Đừng làm trò cười nhé. – Diêu Viễn đợi Chu Văn Cẩn cùng đi.
- Thường ngày biểu hiện của anh giống kẻ khoác lác lắm sao? – Chu Văn Cẩn đanh mặt lại thu dọn tài liệu, không tỏ vẻ gì.
- Anh không nhìn vị chuyên gia đó, từng đó tuổi rồi mà khi thiếu tướngTrác hỏi vẫn ngại ngần xấu hổ không biết chui vào đâu. Chúng ta vừa mớivào, cứ đi theo học tập người ta, lúc nào anh cũng giành lên hàng đầu,thành công thì không sao, không thành công thì sẽ vạn kiếp bất phục.
- Em lo lắng như vậy thì không cần ở bên anh nữa. – Chu Văn Cẩn rảo bước, bỏ mặc Diêu Viễn ở phía sau.
Diêu Viễn sững người, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
Khi lên cầu thang, Chu Văn Cẩn nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Số máy ấy như một luồng sáng chói mắt, khiến anh ta vô thức nhắm mắt lại.
Anh ta đi về phía ban công ngoài trời, từng lỗ chân lông trên người đều nởra, gió rét ùa tới khiến anh ta run lên vì lạnh, nhưng anh ta vẫn kiêntrì đứng đó.
- Heo! – Giọng anh ta rất bình tĩnh, chỉ ít ấm áp hơn bình thường một chút, đó là bởi vì trời lạnh quá.
- Mấy ngày không liên lạc, Chu sư huynh vẫn khỏe chứ?
Anh ta thấy thật khó hiểu, cô đã có gan gọi điện cho anh, lại còn cười nhẹ nhõm như thế nữa!
- Anh rất khỏe! Còn Heo?
- Bố mẹ em tới Bắc Kinh rồi, lát nữa em đưa họ đi ăn cơm.
- Chồng và con trai em cũng đi cùng chứ? – Anh ta cười lạnh lùng.
Nụ cười của Gia Hàng rất ngắn ngủi, sau đó là một hơi thở dài nhạt nhòa khó nhận biết:
- Xin lỗi vì đã giấu anh, chỉ là… thực sự không biết phải nói với anh như thế nào.
- Không cần phải xin lỗi, em kết hôn hay chưa, sinh con hay chưa thì cóliên quan gì đến anh? Chúng ta chỉ là sự huynh muội, chỉ là thiếu mấtmột ly rượu mừng, sau này nhớ bù lại là được.
- Được, Chu sư huynh, không làm phiền anh nữa, chúc anh công tác thuận lợi, chúc anh hạnh phúc!
- Chắc chắn rồi, ít nhất cũng sẽ hạnh phúc hơn em.
Gia Hàng không nói tạm biệt, mà cúp máy luôn.
Anh ta nhếch môi mỉa mai, Heo, không nói thì có nghĩa là chúng ta không gặp lại nữa sao? Em nhầm rồi, nhầm hoàn toàn!
Anh ta bước tới lan can, nhìn xuống dưới, một chiếc xe trờ tới, lính cần vụ nhảy xuống mở cửa xe, cả hai đều đang cười, hình như là đi dự tiệc.
Cho đến khi chiếc xe đã biến mất trong dòng xe cộ dày đặc, anh ta mới thu ánh mắt lại.
- Hàng Hàng, thẫn thờ gì thế! – Trước cửa khách sạn, Gia Doanh đẩy Gia Hàng một cái.
Chị bảo Gia Hàng đi gọi xe, ra ngoài nửa tiếng mà vẫn chẳng thấy xe đâu,chạy xuống xem thì thấy cô đang đứng ngẩn ra dưới gốc cây, thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại.
- Chị! – Gia Hàng định thần lại, đôi mắt đờ đẫn lại trở nên linh hoạt.
- Xe đâu? – Gia Doanh muốn thở dài, nhìn thế nào Gia Hàng vẫn cứ là một đứa trẻ con!
Gia Hàng chỉ ra đường:
- Kìa!
Gia Doanh dở khóc dở cười:
- Hàng Hàng, lần đầu gặp mặt mà để bố mẹ chồng em phải đợi quá lâu là bất lịch sự lắm đấy.
- Em biết rồi, chị, em đi gọi xe, chị đưa bố mẹ đến đây nhé!
Tiểu Dụ tới tứ hợp viện đón Phàm Phàm và thím Đường, cô bảo anh ta không cần phải chạy đi chạy lại, bọn họ đông, một lần cũng không đón được hết,gọi taxi đi là tiện hơn cả.
- Em không sao chứ? – Lúc quay đi, Gia Doanh còn ngoái lại hỏi.
Cô lắc đầu thật mạnh, tóc bay phất phới.
Vừa rồi lơ đễnh, dường như đã quay về thời đi học, dưới bóng cây bạch dương bên sân bóng rổ, cô thấy Chu sư huynh rạng rỡ nhìn cô, nụ cười trongveo tinh khôi, đôi mắt đen nháy sáng lấp lánh.
Những ngày tháng ấy đã không thể quay lại được nữa.
Bóng dáng tuấn tú Ninh Mông vẫn nhìn trộm đã không còn nữa.
Người con trai giành lấy nước hộ cô trong phòng nước, người con trai đợi côdưới lầu để cùng đi tới phòng máy, người con trai nửa đêm kéo cô ra vỉahè ăn phở bò, người con trai cùng cô chơi bóng tới vã mồ hôi, người contrai đưa lưng cho cô tựa, người con trai nói với cô “anh đợi em ởHarvard”…
Hoàn toàn biến mất rồi.
Bi thương như ngọn cỏbén rễ đầu xuân, đứng gần thì không nhìn ra, đứng xa một chút, ngoái lại nhìn, mới phát hiện đã xanh um một mảng.
Cô nhắm mắt lại, đây là lần cuối cùng lật giở ký ức. Từ hôm nay về sau, cô sẽ đóng cánh cửa đó lại, vứt chìa khóa đi.
- Cô bé ơi, có đi xe không? – Một chiếc taxi dừng lại, tài xế hạ kính xe xuống.
- Tôi không phải là cô bé. – Cô trịnh trọng thanh minh. – Tôi là mẹ trẻ con rồi.
Sau đó, cô cười, nụ cười phảng phất chút ưu tư, nhưng, chỉ có mình cô biết.
Vừa xuống xe đã thấy Trác Thiệu Hoa đứng trong đại sảnh nói chuyện với ôngbà Gia đã đến từ trước đó. Hôm nay anh mặc áo khoác nỉ màu be, bên trong là áo len cao cổ màu đen thẫm, khí chất vốn đã ngạo nghễ, nay lại càngthêm phần nho nhã, thư sinh.
- Phàm Phàm đâu? – Gia Doanh hỏi.
- Ở phòng trên lầu, ông nội đang bế. Thằng nhóc chẳng nể mặt chút nào,chọc thế nào cũng không chịu cười, ông nội cứ kêu mãi. – Trác Thiệu Hoađáp, nhưng mắt lại nhìn Gia Hàng.
Hôm nay Gia Hàng rất ngoan, như cô gái lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, e thẹn nép sau lưng người nhà.
- Có bị tắc đường không? – Trác Thiệu Hoa làm động tác mời, dịu giọng hỏi Gia Hàng.
- Hết sức thuận lợi. – Gia Hàng chăm chú nhìn ngón chân.
Lúc lên cầu thang, anh như đang dìu cô, bàn tay đặt lên eo cô một cách tựnhiên, nhưng lại nhanh chóng buông ra. Dường như chỉ muốn chạm vào cômột chút, để chứng minh rằng đây là sự thực, không phải một giấc mơ.
Cô ngẩng lên nhìn anh.
Anh nháy mắt với cô, bằng sự thân mật chỉ riêng cô mới hiểu được.
- Buồn ngủ không?
Cô đỏ mặt.
Tiểu Phàm Phàm kẹp ở giữa, đâu dám ngủ say, nhúc nhích cũng không dám nhúcnhích, lúc thì lo đụng tay vào cu cậu, lúc thì lo gác chân lên cu cậu.Tránh xa cu cậu ra lại sợ cu cậu bị lạnh, nằm sát lại lại sợ cu cậu khóthở.
Cả đêm không tìm được một tư thế thích hợp, lại thêm là lầnđầu tiên ngủ cùng thủ trưởng. Thủ trưởng không làm phiền cô, nhưng hơithở của anh tràn ngập cả căn phòng, hít thở cũng là anh. Cô không phảilà Liễu Hạ Huệ[1], không thể tĩnh tâm như nước.
[1] Người nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là đứng đắn, không màng nữ sắc. Ông đã từng ôm một người phụ nữ vào lòng để sưởi ấm cho người đó mà không hề động chút tà tâm.
Để cô ngủ ngon, thủ trưởng tắt máy tính. Lúc tắt, màn hình đã khôi phục lại giao diện bình thường, anh hạ giọng nói:
- Hoa diên vĩ xanh tái xuất giang hồ.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu là một biển hoa diên vĩ xanh, gió thổi qua, từng cơn sóng nhấp nhô cuồn cuộn.
- Đều không phải là người thích nhậu nhẹt, bữa cơm sẽ kết thúc nhanhthôi, về nhà ngủ bù. – Anh nhìn vành tai đỏ ửng của cô, nụ cười càng đậm nét.
Quản lý khách sạn đẩy cửa căn phòng bao riêng, đây là cănphòng lớn nhất và cũng kín đáo nhất ở đây, chỉ mở cửa cho khách quý,nhân viên phục vụ đều được tuyển chọn đặc biệt, không nói nhiều, khôngnhìn lung tung, mỉm cười vừa phải.
Ông Trác Minh và bà Âu Xán lịch sự đứng dậy nghênh đón.
Hai bên còn chưa kịp hàn huyên, Tiểu Phàm Phàm đang nằm trong lòng ông Trác Minh như con tin bị bắt giữ bỗng thấy có người vào, kích động quên hếttất cả, không kịp đợi Gia Hàng chủ động, hai cánh tay đã dang rộng,miệng méo xệch đi một cách cực kỳ khoa trương.
Gia Hàng nở nụ cười thông cảm với ông Trác Minh đang thất vọng, đón lấy Tiểu Phàm Phàm.
Ui da, hôm nay thím Đường mặc cho Tiểu Phàm Phàm một bộ áo len màu nâu,đồng phục với thủ trưởng nha, đẹp giai quá trời! Cô tự hào nhướn mày.
Tiểu Phàm Phàm ê a gục lên vai cô, không biết là đang lẩm bẩm hay đang kểtội, cô nghe chẳng hiểu câu nào, nhưng áo bị nước dãi làm ướt nguyên một mảng.
Trác Thiệu Hoa kéo ghế cho bà Gia, mời mọi người ngồixuống, anh từ chối sự phục vụ của nhân viên, đón lấy ấm trà, rót chotừng người một.
- Sao trông quen thế nhỉ? – Bà Gia nhìn ông Trác Minh, quay sang hỏi nhỏ ông Gia.
Ông Gia nhíu mày, đúng thế, ông cũng cảm thấy hình như đã gặp nhau ở đâu, tóm lại không phải là một gương mặt xa lạ, ở đâu nhỉ?
- Hay nhìn thấy trong chương trình Quân đội nhân dân[2], duyệt binh ngàyQuốc khánh, ông này đứng trên xe vẫy tay chào binh lính. – Như hiểu nỗinghi hoặc của ông bà ngoại, Tử Nhiên tung ra đáp án.
[2] Nguyên văn: Quân sự thiên địa
Ông bà Gia bàng hoàng ưỡn thẳng người dậy.
Gia Doanh và Lạc Gia Lương nhìn nhau câm nín, trong lòng lại nở một nụ cười khổ sở.
Chị nói Hàng Hàng của chị xứng với bất kỳ người nào, nhưng lại không ngờgia đình họ lại hiển hách đến thế, không phải là sợ hãi, mà là quá độtngột.
- Lâu như vậy mới gặp mặt, vô cùng thất lễ, mong ông thông gia lương thứ. – Ông Trác Minh nghiêm trang xin lỗi.
Ông bà Gia không dám thở mạnh, chỉ cười khan mấy tiếng.
Gia Doanh không tiện nói xen vào, chỉ lo lắng suông.
Chỉ có Gia Hàng và Tiểu Phàm Phàm coi nơi này như khu vui chơi.
- Đại thủ trưởng, trông ngài uy nghiêm vô hạn, ai nhìn thấy ngài cũngmuốn thẳng thắn bộc lộ, mau dịu dàng hơn một chút, nếu không ngay cảTiểu Phàm Phàm cũng trở nên nghiêm trang mất. – Gia Hàng cong môi, thoải mái trêu đùa.
Mặt bà Âu Xán tái xanh đi, con bé Gia Hàng này thật không biết lớn nhỏ.
Ông Trác Minh sờ lên mặt, tự giễu mình:
- Làm thế nào được bây giờ, bệnh nghề nghiệp nên cơ thịt cứng hết lại rồi, không nghe theo lệnh nữa.
- Ha, Phàm Phàm, nó dám không nghe lệnh đại thủ trưởng kìa, mau nói theo quân pháp. – Gia Hàng xị mặt ra, véo má Tiểu Phàm Phàm.
Lời Heo nói chính là chân lý, Tiểu Phàm Phàm lập tức thu nụ cười lại, phùng má lên theo.
- Được, theo lệnh Phàm Phàm, gỡ mặt nạ xuống.
Ông Trác Minh bật cười, xua tay:
- Hai vị thông gia, mời ngồi, tôi không nói gì hết, lát nữa uống rượu đáp lễ.
Trên bàn tiệc không phân lớn nhỏ, không khí tự nhiên trở nên sôi nổi hơn.
Gia Doanh lẳng lặng đánh giá Trác Thiệu Hoa, anh đang nhìn Gia Hàng, tuykhông nói gì nhưng ánh mắt ấy như có một sức mạnh kỳ lạ khiến người tacảm thấy bình yên, sự dịu dàng nồng thắm ấy không cho phép bị coithường.
Từ xưa tới nay, tình yêu chân chính có thể vượt qua tấtcả, dòng dõi thì có đáng là gì, cho dù có chuyện gì, Trác Thiệu Hoa cũng có khả năng dẹp yên. Gia Doanh thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng thả lỏng.
- Thiệu Hoa, gọi điện giục xem cô con đã tới chưa? – Bà Âu Xán không cókinh nghiệm làm quen với người lạ, cũng thật sự không biết phải nói gìvới ông bà Gia. Những thứ bà thích, có lẽ họ cảm thấy xa lạ, những thứhọ thích, bà cũng không hiểu được, cho nên chỉ cần tỏ ra lịch sự là được rồi.
Trác Thiệu Hoa rút điện thoại ra, vừa ấn nút bà Trác Dương đã nhấc máy ngay:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]