Không buồn ngủ. 
Trác Thiệu Hoa đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng. Virus cảm cúm rất mạnh, anh đành phải cách ly với Tiểu Phàm Phàm. Nhóccon mới hơn một tháng tuổi mà đã biết lạ, bị thím Đường bế đi ngủ, miệng cứ ê a tỏ vẻ không bằng lòng. Đèn trong mấy gian phòng đã tắt hết, sựtịch mịch càng khiến cho bóng đêm thêm sâu thẳm, những ngôi sao sáng lấp lánh chi chít trên bầu trời thật gần. Cùng hòa nhịp với ánh sao, làngọn đèn đường le lói ở góc sân. Ánh đèn vàng vọt hắt ánh sáng ra cảkhoảng sân. 
Trong ánh đèn, anh thấy có một cánh cửa vẫn chưađóng kín, là căn phòng khách mà Gia Hàng từng ở. Lúc chiều anh đã vàođó, định sắp xếp mấy thứ đồ mang từ khu tập thể về, nhưng người hơi hâmhấp sốt, không có tâm trạng làm gì, đứng một lúc rồi lại đi ra ngoài. 
So ra, cô phóng khoáng hơn anh. 
“Báo cáo thủ trưởng tôn kính: Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành đầy đủ. Kể từhôm nay, tôi sẽ rời về hậu phương. Kính thư! – Gia Hàng!” 
Tờgiấy này nhét bên dưới cái máy tính trong phòng làm việc, phía dưới lờinhắn còn vẽ một cánh tay đang chào theo kiểu nhà binh. 
Anh nhìnchằm chằm tờ giấy, hít vào một hơi, cảm thấy lồng ngực trương phình lên, cảm thấy thiếu oxy như thể đang bị nhốt trong một cái thùng xe không có cửa sổ. 
Điện thoại tắt máy, sau đó là không tìm ra được người thứ hai có thể liên lạc với cô. 
Anh vò nát tờ giấy, rồi lại từ từ vuốt phẳng ra. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao/2098823/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.