Trong thế giới của người mù, tiếng vang dù là nhỏ nhất cũng đã dị thường rõ ràng, biến hóa dù chỉ tí xíu của những người xung quanh, cũng sẽ bị bắt lại một cách chính xác.
Tống Nhĩ cảm thấy Bùi Tễ dừng lại. Rõ ràng nàng nhìn không được, nhưng có cảm giác Bùi Tễ đang chau mày, nặng nề nhìn nàng.
Tống Nhĩ dùng sức túm chăn, lại thả ra, nâng tay lên, từ từ chạm đến hai mắt của mình, chạm vào tay Bùi Tễ, chạm vào quả trứng nhẵn mịn trong tay cô.
Bùi Tễ rút tay khỏi tay Tống Nhĩ, để trứng vào đĩa cạnh giường. Đây là quả trứng cuối cùng. Bùi Tễ nhìn vùng da xung quanh mắt nàng, chạm nhẹ vào phần da dưới mắt trái.
Đầu ngón tay vừa khéo chạm vào nốt ruồi nhỏ của Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ không trốn, thậm chí còn cọ cọ.
Rất ngắn, nhưng đầy ỷ lại.
Bùi Tễ khựng lại, rút tay về: "Khá hơn nhiều, buổi tối ngủ sớm một chút, mai dậy sẽ không đau."
Tống Nhĩ cười nói: "Được, cảm ơn giáo thụ."
Bùi Tễ không nói nữa, cô cầm đĩa, đứng dậy rời đi.
"Chờ một chút." Tống Nhĩ ra tiếng.
Bùi Tễ cúi đầu nhìn nàng.
Hai tay nàng đặt ngang bụng, tay phải nắm chặt lấy bốn ngón tay trái, thể hiện nàng đang bất an, nhưng nàng lại thoải mái cười: "Chúng ta nói chuyện một lát, được không?"
Bùi Tễ muốn từ chối, nhưng nhìn hai bàn tay nàng đan chặt vào nhau, do dự một lúc, ngồi xuống.
Lần trước, Bùi Tễ ở trong phòng Tống Nhĩ, là ngồi trên ghế, đọc sách cho nàng. Khi đó, hai người từ chỗ Lý Thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197835/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.