Tống Nhĩ khóc thật lâu, càng về sau, hai mắt nàng sưng đỏ. Bùi Tễ không mang khăn giấy, nên cô cúi xuống, dùng tay lau đi nước mắt, nói đừng khóc đừng khóc.
Vốn từ an ủi của cô ít ỏi chỉ có hai chữ, thế nhưng thần kỳ thay Tống Nhĩ lại bị hai chữ không có lực thuyết phục này thuyết phục.
Nàng chậm rãi ngừng lại, sau đó đứng lên, thậm chí còn cố gắng mỉm cười với Bùi Tễ, tiếc là nụ cười không thể thành công.
"Chúng ta về nhà." Nàng nói, giọng nghẹn ngào.
Đoạn đường kế tiếp chìm trong im lặng.
Khi từ bóng đêm bước vào thang máy, Bùi Tễ bị ánh đèn sáng rực làm lóa mắt. Cô quay đầu nhìn Tống Nhĩ. Môi nàng mím chặt, đôi mắt sưng đỏ, trên mặt còn nước mắt chưa khô. Nàng như bị ai câu mất hồn, thẩn thơ nhìn vô định.
Chẳng mấy chốc thang máy đến tầng tám. Bùi Tễ đỡ Tống Nhĩ đi ra ngoài. Tống Nhĩ không cự tuyệt, ngược lại nắm chặt cổ tay cô, hai mắt vô thần chăm chăm nhìn phía trước, trên mặt có chút mờ mịt, mãi đến khi vào nhà, tới hoàn cảnh quen thuộc, những mờ mịt đó mới biến mất.
"Em đi tắm trước." Tống Nhĩ từ từ buông tay Bùi Tễ, nhưng không lập tức bước đi, mà vẫn đứng bên cạnh cô.
Ánh mắt Bùi Tễ vẫn luôn dừng lại trên người nàng. Cô gật đầu, nói: "Ừ."
Tống Nhĩ liền chậm rãi rời đi.
Bùi Tễ đứng sau lưng nàng, nhìn nàng gấp gậy dẫn đường, đặt lên giá giày cạnh cửa ra vào, sau đó từng bước một đi về phòng ngủ.
Nàng ngày càng quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-sao-trich-tinh/4197834/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.