Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Giờ ngẫm lại, ta vô cùng bội phục cha ta, gia gia ta và tổ gia gia ta, trước kia ta chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, luôn cho rằng kinh doanh chẳng qua là nghề chỉ cần lưu ý bạc thu vào chi ra, không phải việc gì quá khó khăn đòi hỏi năng lực chuyên môn. Nào biết hai năm qua ta chỉ buôn bán nhỏ, kinh doanh một hiệu thuốc nhỏ bán xuân dược và một gánh hát lưu động nho nhỏ, tiền bạc thu chi mỗi ngày cùng lắm chỉ được trăm lượng, mà đã khiến đầu ta như muốn nổ tung, hao tâm hao sức, bấy giờ mới hiểu được điểm lợi hại của phụ thân, năm ấy chẳng những có thể kinh doanh cơ nghiệp tổ tiên tới mức điêu luyện, mà còn phát triển thêm, giờ đây trên đường tị nạn chạy qua nhà mẹ đẻ của tiểu di nương ở Tắc Bắc, ẩn cư tại Lâu Lan Tây Vực, chẳng những không mảy may chạy trối chết, ngược lại còn mượn tài lực nhân lực trước kia giấu ở Mạc Bắc đề phòng vạn nhất, công việc kinh doanh dần dần được vực dậy.
Con rết trăm chân chết rồi vẫn còn ngo ngoe, miễn bàn tới công việc kinh doanh đã kết nhầm trái, gần như thâu tóm hết tiền tài trong thiên hạ, mà mang tới họa sát thân – Thẩm gia.
Nói tới cha ta, ta đột nhiên nhớ ra hay ngày trước ai đó, a, Tống Tịch Viễn đăng môn tại sao lại không chuyển thư cho ta? Không lẽ cha ta quá bận rộn không để ý tới ta? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3486002/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.