Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc
Cảm giác từ trên cây rơi xuống rất rõ ràng sắc nét, còn nghe thấy tiếng gió như con chim bồ câu trắng sải cánh vút qua tai, trên lưng thấm đẫm mồ hôi, ta thở hổn hà hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, nhắm mắt ôm chặt người trước mặt, trái tim đập mãnh liệt.
Rất lâu sau đó, hơi thở mới chầm chậm bình ổn.
“Diệu Nhi, ta đỡ nàng. Nhưng, quế hoa đường của ta đâu?” Người nọ ôm ta vào lòng, thanh âm như nước chảy lướt qua tai, thấm vào lòng người. Hai phần ấm ức, ba phần ưu thương.
Thì ra là y. Chàng thiếu niên tình cờ ấy, cây quế ngập tràn hương hoa ấy, mùa thu vàng ngọt ngào ấy.
Lòng ta thoáng mềm, cả người vô lực, trong một đêm khuya tối tăm như vậy, giữa một tiết trời lành lạnh, ta chỉ là một cô gái bình thường, đeo đuổi một kết cục viên mãn tầm thường, không có nghi kỵ, không cần tiền tài, không cầu quyền mưu. Chỉ mong sao những hiềm nghi trước kia trôi vào dĩ vãng, cởi giáp giảng hòa.
Chúng ta cứ ôm nhau như vậy, phảng phất như đất trời tĩnh lặng. Làn gió đêm yên ả, sau lưng là đôi bàn tay đang siết chặt của y, khiến ta bỗng nảy sinh một ý niệm mơ hồ, sẽ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, mãi mãi không chia lìa. Có lẽ, y đối với ta cũng không hẳn hoàn toàn vô tình… Có lẽ, vẫn còn có thể cứu vãn được…
“Diễn Trinh, trăng sắp tròn rồi.” Ta tựa vào hõm vai y, chậm rãi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien/3485999/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.