Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Tiểu Dạ a.k.a Mốc

 

Bùi Diễn Trinh gương mặt trầm như nước, sóng nước chẳng xao, nhưng phong ba bão táp ẩn sâu dưới đáy.

“Thẩm Diệu!”

Ta nhìn thẳng y: “Phải. Ta tên Thẩm Diệu. Vương gia không cần nhắc ta cũng biết ta họ Thẩm, nếu ta không mang họ Thẩm, năm đó sao Vương gia phải tam môi lục sính kiệu tám người nâng rước ta vào cửa? Nếu ta không mang họ Thẩm, sao Vương gia phải một đằng hao tâm tổn trí tự tay làm hình nhân bằng da, một đằng rửa tay nấu canh tránh thai cho ta uống? Nếu ta không mang họ Thẩm, sao Vương gia phải lo sợ vuột mất gia tài, vội vội vàng vàng an bài Tống gia đăng môn cầu thân, đẩy ta vào trong hoa trướng Tống Tịch Viễn? Nếu ta không mang họ Thẩm, sao Vương gia phải cùng với Tống công tử hai người âm thầm bắt tay nhau lập thành liên minh vững chắc, bề ngoài thì diễn vở kịch đấu đá lẫn nhau, coi nhau như kẻ địch? Nếu ta không mang họ Thẩm, sao Vương gia có thể vào đúng lúc bái đường đương đường cự hôn, chiếm được tín nhiệm của toàn bộ Thẩm gia, để đến thời khắc quan trọng nhất Thẩm gia không xuất tiền bạc viện trợ hoàng gia? Nếu ta không mang họ Thẩm, sao trước khi Vương gia vào kinh bức vua thoái vị lại đưa Tiêu Nhi về Bùi gia, chỉ vì đến khi phong môn diệt Thẩm gia không muốn tổn thương cốt nhục thân sinh?”

“Giờ đây, ta mới hoàn toàn hiểu ra, vì sao Hoàng thượng lại ba lần bảy lượt cản trở hôn sự của một nữ tử yếu đuối là ta. Có lẽ, Hoàng thượng đã sớm hoài nghi thân thế ngài, sao có thể mặc ngài lôi kéo Thẩm gia, cho nên mới lập tức hạ tờ thánh chỉ kia. Mặc dù ta từng cưới gả một lần, nhưng với thế lực Thẩm gia, nếu muốn tái giá cũng chẳng phải việc gì quá khó khăn, Vương gia tâm cơ kín đáo đương nhiên sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào, lúc này, Tam công tử dưới sự chỉ bảo của Vương gia lập tức bước lên sân khấu, cưới ta vào Tống gia, Tam công tử xưng thần đôi bề, một bề Hoàng thượng một bề Vương gia, đối với Hoàng thượng hư dữ ủy xà, [1] đối với Vương gia lòng son dạ sắt.

“Vương gia và Tam công tử bề ngoài đều giả vờ tình thâm ý trọng, vì ta mà đối địch nhau, chỉ để qua mặt Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng Tống Tịch Viễn, nhưng dù Hoàng thượng có tin tưởng Tống Tịch Viễn thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Tống Thẩm kết thông gia liên minh lũng đoạn thị trường, cho nên mới nói ta hoài thai ba tháng. Tiếp theo xảy ra chuyện Thái hậu chỉ hôn, Thái hậu chỉ hôn để thăm dò, nếu Vương gia tuân chỉ ngoan ngoãn cưới Tần tiểu thư, Hoàng thượng lập tức sinh nghi, hoài nghi Vương gia bề ngoài thuận theo nhưng thật ra nằm gai nếm mật gây dựng lực lượng, mà Vương gia đương đường cự hôn, lại khiến Hoàng thượng vô cùng an tâm, chỉ cho là Vương gia mê đắm sắc đẹp không ôm trí lớn. Ngọc bài miễn tử và Vương gia là hai mối họa trong lòng Hoàng thượng, Hoàng thượng cho rằng hành động lần này nhất tiễn hạ song điêu, vừa thu hồi ngọc bài, lại vừa loại trừ vây cánh của ngài. Nhưng không ngờ Vương gia lại cao tay hơn, kỳ thực ngài thuận nước đẩy thuyền tương kế tựu kế. Có lẽ lúc đó thực lực của Vương gia đã lớn mạnh chỉ còn chờ đợi thời cơ, mà lần cự hôn đó vừa có thể làm Hoàng thượng buông lỏng cảnh giác, lại có thể lấy lòng Thẩm gia, đảm bảo Thẩm gia sẽ không ủng hộ Hoàng gia.

“Lần này Hoàng thượng triệu Vương gia vào kinh chính là một cơ hội tuyệt hảo để Vương gia bức vua thoái vị. Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng chẳng qua chỉ là một quân tiểu tốt trên bàn cờ của Vương gia. Hay cho một chiêu đại ẩn ẩn vu trù, Vương gia nhẫn nhục chịu đựng cần mẫn siêng năng, tính toán từng bước thao túng lòng người, cùng Tam công tử nội ứng ngoại hợp, quả là người làm đại sự!”

“Vương gia, hiện giờ đại sự đã thành, chỉ còn cái chuyện vặt vãnh tịch biên gia tài Thẩm gia, dùng nó để khen thưởng Tống Tam, Vương gia nói xem, dân nữ đoán có đúng không?” Ta nhắm chặt mắt quay đầu cười: “Diễn Trinh, yểm chân? [2] Thẩm Diệu này mới thảm thương mới nực cười làm sao, đánh mất cả thể xác lẫn tinh thần, mất cả người nhà, mất cả gia tài, kết quả là gì, một giấc mộng hoàng lương, cho tới giờ thậm chí còn không biết tục danh của Vương gia. Vai hề này quả thực trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy, buồn cười tới cực điểm, buồn cười tới cực điểm…”

“Nàng cho rằng Tống Tịch Viễn theo sự sai bảo của ta đăng môn cầu hôn?” Lục vương gia nhìn ta, đôi mắt lạnh băng, sâu không thấy đáy, trong tay không biết nắm chặt vật gì, chỉ thấy ngón tay thon dài siết thật chặt, khớp xương trở nên trắng bệch.

Ta nhếch khóe miệng, cuối cùng cả người mệt mỏi không còn chút sức lực, cười cũng chẳng cười nổi, yếu ớt nói: “Là ai bày mưu tính kế không còn quan trọng nữa. Chỉ cầu xin Vương gia thả Thẩm Diệu, nể tình hiện giờ gia tài vạn lượng Thẩm gia nằm gọn trong lòng bàn tay Vương gia…” Ta thoáng ngừng lại, đoạn nói tiếp: “Nể tình ba năm qua thuộc hạ Thẩm Diệu phụng dưỡng chủ thượng.”

“Nàng…” Chỉ thấy bàn tay đang nắm chặt của Lục Vương gia bỗng nhiên mở ra, vỗ mạnh xuống kỷ án. Ánh bạc lấp lánh giữa những kẽ ngón tay. Khi nhấc tay lên, chỉ thấy giữa lòng bàn tay đầy máu tươi, còn cây trâm bạc mẫu đơn kia đã bị y ấn vào trong mộc án, không đến ba tấc.

Huyết sắc sáng quắc đâm thẳng vào mắt ta, trước mắt ta bỗng tối sầm lại, hơi thở nặng nề phả bên tai ta. Ta lại bị người ôm gọn vào lòng, động tác nửa muốn ôm nửa muốn cự tuyệt, vừa muốn ôm chặt ta thấm sâu vào cốt tủy, vừa hận không thể đẩy ra giết chết ta ngay lập tức, nhưng chỉ trong chớp mắt, ta lại bị đẩy về giường, xương cổ tay bị trật khớp đã quay về chỗ cũ.



“Diệu Nhi, nàng đã đồng ý vĩnh viễn không rời xa ta.” Chỉ nghe thấy y nói rất dịu dàng rất chân thành, đôi đồng tử đen láy như hoàng hôn như đêm tối dần dần trở nên thâm trầm, một tia quyết tuyệt lướt qua, lòng ta khẽ run lên, ngay sau đó, y vén vạt áo đứng dậy bước ra cửa.

“Triển Việt, khóa lại!”

“Tuân lệnh.”

Tiếp theo là tiếng chiếc khóa đồng va vào cửa sắt kêu lạch cạch. Bóng đêm, quay trở về vẻ cô tịch vốn có.

Đêm đó, ánh trăng rất đẹp. Ánh trăng như dòng nước vẫn chảy qua bao năm tháng chiếu bên ngoài căn phòng, trên giấy lót cửa sổ là bóng lưng thẳng tắp nhẹ tựa chim hồng, rất rõ ràng, cho tới lúc bình minh.

Ta đương nhiên hiểu được nếu mình không khai ra gia tài khổng lồ của Lục gia đang ở nơi nào, thì đừng hòng thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Lục Vương gia, hành động phóng sinh đêm đó chẳng qua chỉ là hành động bộc phát nhất thời mà thôi, đương nhiên, nếu một ngày nào đó ta nói ra nơi cất giấu gia tài Lục gia, e là tử kỳ của ta cũng không còn xa nữa, với tâm tư của một người làm đại sự như Lục Vương gia, sao có thể hạ thủ lưu tình được, nhất định sẽ lập tức nhổ cổ nhổ tận gốc không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Kể từ ngày hôm đó Lục Vương gia cũng không quay lại đây nữa, ngày ngày ta bị nhốt trong căn phòng nhỏ, cũng chưa từng mở miệng, giữa chúng ta chưa thể gọi là chiến tranh lạnh, chỉ là sự căng thẳng trong im lặng mà thôi. Lục Vương gia hồi kinh cũng không quên đem theo chiếc chìa khóa vàng là ta đây, dọc đường đi ta được trọng binh hộ tống đưa về quý phủ của Vương gia.

Hiện giờ thú vui duy nhất của ta chính là nuôi chim, ta ngày càng cảm thấy chán ăn, vừa hay có thể dùng chút cơm thừa canh cặn này để dụ mấy con chim tước trong vườn tới ăn. Những con chim tước này vốn là chim hoang, chỉ dám đậu ở trên cành cây trong vườn, chúng rất cảnh giác với con người, hồi đầu, ta có dụ dỗ thế nào cũng chẳng được, đành phải rắc cơm canh bên dưới cửa sổ, rồi đóng cửa sổ lại, qua buổi sáng chúng mới rụt rè bay tới ăn, nếu ta mở cửa sổ ra nhất định chúng sẽ vỗ cánh phành phạch nháo nhác bay tứ phía, dần dà, chúng phát hiện hình như ta cũng không có ý định bắt chúng làm đồ ăn, hoàn toàn vô hại, lúc này mới dám để ta mở cửa sổ ra ngắm chúng ăn. Lâu dần, thậm chí có con to gan lớn mật dám bay vào lòng bàn tay ta đòi thức ăn, có khi còn cho phép ta vuốt ve đầu chúng.

Kể từ ngày ta bắt đầu cho chúng ăn, hằng ngày ngoại trừ đồ ăn được bưng tới còn có thêm một chiếc chén nhỏ sơn vàng, bên trong đổ đầy cao lương ngọc mễ, đủ loại hoa màu ngũ cốc, đủ thấy đám thủ hạ canh giữ cửa này rất có nhãn lực, lo sợ nếu như ta đem toàn bộ thức ăn bón cho chim, ngộ nhỡ một ngày nào đó ta chết đói trong phòng, bọn họ biết ăn nói thế nào với Vương gia đây. Nhưng, ta lại cứ thích lấy cơm canh của mình chia cho những con chim tước kia, như đang thết đãi khách vậy, tất nhiên chủ khách cùng ăn mới có lạc thú.

Tới đêm, ta thường bị bóng đè, chả biết có phải ta bị ma quỷ ám thân hay không, thường thì suốt một đêm chỉ nằm mơ mấy giấc mộng kì lạ, thường thì bản thân tự biết đó là mộng, nhưng không tài nào tỉnh dậy được. Tối nay thì đỡ hơn, không mơ thấy huyết quang nào cả, chỉ trông thấy một cây quế hoa đương độ nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp vườn, lúc ấy ta còn tấm bé, đang ngồi trên cành cây hái hoa quế, tiếc là nhị hoa quế chỉ nhỏ bằng hạt gạp, hái nửa ngày trời mà thu hoạch chẳng được bao nhiêu, đúng lúc đó cúi đầu xuống nhác thấy một chàng thiếu niên đi ngang qua, bèn bảo y giúp mình, thiếu niên ấy ngẩng đầu lên, hàng mi thanh như nét mực, tao nhã xuất trần, ta sợ y không đồng ý, bèn vội vàng nói: “Hôm khác muội làm xong quế hoa đường sẽ chia cho huynh một nửa.”

Thiếu niên ấy hơi cúi đầu, không biết là đang do dự hay là suy tư, chỉ thấy nắng thu vàng xuyên qua những cành quế, đọng lại trên hàng lông mi hơi cúi của y, u nhã tĩnh mịch, đẹp như tranh vẽ. Ngay lúc ta cho rằng y sẽ từ chối, thì bỗng dưng thấy y ngẩng đầu nở nụ cười đồng ý. Làm ta nhất thời mừng rỡ không thôi, vội vàng đứng trên tàng cây bắt đầu lắc mạng cành, cúi xuống chỉ huy y đứng dưới tàng cây giơ vạt áo ra hứng lấy đám hoa quế rơi xuống ồ ạt kia.

Chỉ trong chớp mắt, muôn hoa tựa cơn mưa rào, rời khỏi cành cây ào ào trút xuống, mùi hương hoa ngào ngạt nồng nàn tỏa khắp bốn phương, tựa như khi ta vừa mở nắp một vò rượu, hương thơm ngây ngất đắm say lòng người như lạc vào cõi mộng, dưới cây quế là một chàng thiếu niên, hoa quế phủ đầy vạt áo, ngửa đầu mỉm cười, đôi gò má nhuộm ánh nắng hình như hơi ửng đỏ, mái tóc đen được búi cao, áo trắng như tuyết, tay áo nhẹ nhàng lay động, tựa như tiên nhân xuất trần sắp sửa bay lên.

Ta rung cây quế cho tới khi hoa rụng hết mới cam lòng trèo xuống, lại nhất thời quên mất mình leo lên đây bằng cách nào, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của chàng thiếu niên dưới tàng cây, hi vọng y có thể đỡ ta khi ta nhảy xuống, lại không đoán được y mỉm cười ma mãnh, nói: “Ta chỉ đồng ý giúp tiểu muội nhặt hoa mà thôi, chưa hề đồng ý ngay cả muội cũng phải đỡ xuống.”

Ta nhìn mặt trời đang ngả dần về phía tây, nhất thời cuống lên, không kịp suy nghĩ đã dũng cảm nhận lời: “Huynh đỡ muội, sau này muội sẽ gả cho huynh.”



Chàng thiếu niên ấy nhất thời giật mình.

Còn ta thì không đợi được, vươn người nhảy xuống dưới, những lời thốt ra ngay sau đó cũng khiến bản thân ta phải giật nảy mình…

“Diễn Trinh, đỡ ta!”

Tiếp theo, liền nhào vào một vòng tay mang theo hương mực.

Ngay khoảng khắc đó ta bỗng bừng tỉnh.

Mở mắt ra, đập vào mi mắt ta chính là Lục Vương gia đã lâu ngày không gặp, y ngồi ở mép giường hơi cúi người xuống, đem ta từ trong cõi mộng đột nhiên tỉnh dậy ôm gọn vào lòng…

~~~~~o0o~~~~~

Chú thích:

[1] Hư dữ ủy xà: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.

[2] Diễn Trinh, yểm chân đều đọc là yǎn zhēn. Yểm chân nghĩa là che giấu sự thực.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.